Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 189
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:57:07
Lượt xem: 62
Chương 189:
Con cá do cô xé bằng tay không chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo mà còn có cạnh thô, còn con cá được Hàn
Thịnh Vĩ xé ra tại tỉnh xảo hơn nhiều. Chỉ thấy anh xé giấy thành một hình vuông, sau đó gấp tại
vài tần thì ra được một con cá nhạn nhỏ. Anh cầm con cá gấp bằng giấy ngắm nghía một hồi, hết
sức vênh váo đưa tác phẩm cho Hàn Hướng Nhu: “Mau nhìn đi, cá của anh đẹp lắm đúng
không?” Anh chỉ vào đầu cá, nói: “Em vẽ mắt tên trên giúp anh, chắc chắn sẽ càng giống hơn.”
Cô nhìn con cá mà anh trai đưa tới, im tặng nhìn anh: “Em chỉ lừa gạt nó mà thôi, không cần
nghiêm túc như vậy đâu.” “Nếu dùng để lừa gạt nói thì càng phải chân thực hơn, nếu không quá
không nể mặt nói rồi.“ Hàn Thịnh Vĩ cười ha hả: “Anh cũng gấp xong rồi, em vẽ tên đi.”
Hàn Hướng Nhu cam chịu lấy từ trong túi xách ra bút và chu sa, lúc đặt bút còn theo thói quen
rót linh khí vào đầu ngọn bút rồi chấm mắt lên cho mấy con cá giấy. Chưa kể sau khi vẽ mắt rồi,
con cá giấy do Hàn Thịnh Vĩ gấp trở nên vô cùng sống động, ngay cả mấy con cá hết sức thô do
Hàn Hướng Nhu xé ra cũng có thể nhìn ra hình dạng con cá.
Cô cất đồ đạc đi, cầm mấy con cá giấy rồi hài lòng nhìn Hàn Thịnh Vĩ: “Không ngờ anh vẫn còn
chút năng khiếu ha.” Anh gãi đầu cười hì hì, ngước mắt nhìn Hàn Hướng Nhu: “Sau đó chúng ta
làm gì nữa? Kho chúng lên hả?”
Cô bôi âm khí trên người mình lên cá giấy, tiếp đến thầm niệm pháp chú bày cá giấy dưới đất
giống như đồ cúng. Ở trong mắt người bình thường, mấy con cá giấy này chẳng có chỗ nào đặc
biệt, tuy nhiên ở trong mắt bọn mèo, đây đơn giản là bữa tiệc thịnh soạn ngon miệng.
Hàn Hướng Nhu xe bùa Định Thân trên hồn phách của bà cụ ra, bà cụ mặt mèo tự đo trở lại lập
tức nhào về phía mấy con cá dưới đất. Cô đưa tay ra kéo, đễ dàng bắt lấy hồn phách của bà cụ,
ngay sau đó hai tay kéo ngược ra sau lưng để bà ta nhìn cá than thở. Bà cụ mặt mèo ra sức vùng
vẫy, chỉ có điều ngay cả âm tướng làm quỷ đã mấy trăm năm vẫn không có hơi sức phản kháng
tại Hàn Hướng Nhu, càng đừng nói đến bà cụ chỉ mới c.h.ế.t cách đây không lâu này. Bà ta tuyệt
vọng nhận ra, mặc kệ mình cố gắng giấy giụa ra sao cũng không thể thoát khỏi trói buộc của Hàn
Hướng Nhu. Âm khí tỏa ra từ cá giấy càng ngày càng đậm, tựa như một phần thịt kho thơm ngào
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-189.html.]
ngạt đặt trước người đã đói bụng 3 ngày 3 đêm vậy. Trừ việc muốn nhào đến ngay tức thì ra thì
chăng có ý nghĩ nào khác nữa. Bà cụ nhìn chòng chọc vào cá giấy, đôi mắt mắt đầu đỏ lên, trong
miệng phát ra tiếng mèo gầm gừ khe khẽ.
Đúng lúc này, hồn phách vốn có thể nhìn thấy rõ ràng của bà ta bắt đầu dần dần trở nên đục
ngầu, sương mù màu trắng và màu đen đang xen với nhau trong hồn thể, tựa như một ván cờ
vây. Sương mù màu đen lôi kéo sương mù màu trắng, tựa như muốn tự giải thoát. Mà sương mù
màu trắng không muốn chịu đựng nỗi đau đớn khi bị xé ra, liều mạng muốn kéo sương mù màu
đen trở lại.
Hàn Hướng Nhu né tránh sương mù trắng, cẩn thận rót một tia âm khí vào vị trí quan trọng trong
làn sương đen dày đặc. Sương mù màu đen hấp thụ được âm khí giống như được uống thuốc bổ,
chẳng mấy chốc đã chiếm được ưu thế. Dần dà, màu sắc hồn phách của bà cụ mặt mèo trở nên rõ
ràng hơn, một nửa là màu trắng và nửa còn lại là màu đen. Sương mù màu đen từ từ biến thành
hình dạng con mèo, nó dùng móng vuốt xé nát lá chắn của hồn phách. Một bóng đen của con
mèo nhảy ra khỏi hồn thể của bà ta, nhào thẳng về phía mấy con cá giấy kia.
Cô nhân cơ hội nhét hồn phách của bà cụ về lại thi thể, tiếp đó vẽ một dòng chú hồi phục lên
người bà ta. Một luồng ánh sáng màu bạc bao phủ lấy t.h.i t.h.ể của bà cụ, đợi đến khi ánh sáng
biến mất, t.h.i t.h.ể đã biến thành hình người. Chỉ là do xác c.h.ế.t vùng dậy, cho nên mặt mũi của bà
cụ Hà không hề hiền hậu mà trong khá là âm u đáng sợ.
Ngón tay của t.h.i t.h.ể đang nằm dưới đất bỗng nhiên nhúc nhích, móng tay nhanh chóng mọc dài
ra. Hàn Thịnh Vĩ sợ hết hồn, vội vàng nhảy ra sau lưng Hàn Hướng Nhu, kinh hồn bạt vía thò
đầu ra nhìn lén: “Bà cụ lại muốn xác c.h.ế.t vùng dậy nữa hả? Sao c.h.ế.t rồi mà vẫn không yên phận
nhỉ?”
Cô chỉ đành phải tiếp tục lôi hồn phách của bà cụ ra khỏi thân thể, t.h.i t.h.ể lại lần nữa bình thường
trở lại. Tuy nhiên cô lại ưu sầu khi trong thấy bộ dạng nhăn nhó của hồn phách. Hồn phách của
bà cụ là một phần của ảo cảnh, không thể mở quỷ môn để tiễn bà ta đi được. Chẳng qua cứ tùy ý
thả cho đi như vậy cũng không thể, lỡ như bị âm binh bắt đi, nói không chừng sẽ còn xuất hiện
phiền toái gì nữa.