Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 214
Cập nhật lúc: 2024-11-11 02:06:26
Lượt xem: 50
Chương 214:
Hoa Điềm Điềm nhìn vết m.á.u loang lổ ở trong lòng bàn tay Lý Sam Sam, đặt cô ca xuống bàn
trà nhỏ nói: “Hòm thuốc nhà cậu ở đâu? Tớ giúp cậu xử lý vết thương.” Lý Sam Sam vội vàng
ngồi dậy, lấy hòm thuốc từ bên dưới bàn trà nhỏ ra: “Để tớ tự làm là được, cậu mệt rồi nghỉ ngơi
một chút đi.” Lý Sam Sam dùng cồn để rửa sạch miệng vết thương, đau đến mức không ngừng
suýt xoa.
Hoa Điềm Điềm nhìn Lý Sam Sam bởi vì đau đớn mà nhăn mặt, đột nhiên hỏi: “Sam Sam, cậu
có nhớ nửa năm trước ở thành phố chúng ta sảy ra một vụ án cưỡng h.i.ế.p rồi g.i.ế.c người không?”
Lý Sam Sam mặc dù không hiểu tại sao Hoa Điềm Điềm đột nhiên lại nhắc tới chuyện này,
nhưng bởi vì người c.h.ế.t có tuổi tác ngang ngửa cô ấy, nên lúc đó cũng có chú ý tới :”Tớ nhớ,
thật tiếc cho cô gái đó, tớ nhớ rõ lúc đó có nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy ở trên tin tức thời sự,
trong rất xinh đẹp. Đợt đó nữ sinh ở trong lớp bọn tớ đều cảm thấy bất an, ba tớ còn dặn không
được đi ra ngoài một mình khi trời tối.” Lý Sam Sam thở dài: “Cũng nửa năm rồi, mà cảnh sát
vẫn chưa công bố kết quả điều tra, có lẽ vẫn chưa tìm được hung thủ.”
Trên mặt Hoa Điềm Điềm thoáng hiện lên tia u ám, lẳng lặng nhìn Lý Sam Sam: “Vậy cậu cảm
thấy hung thủ là người như thế nào?”
“Tớ cũng không biết nói sao, bây giờ biến thái nhiều quá.” Lý Sam Sam tức giận nói: “Lúc đó tớ
nhìn thấy tin tức này thì vô cùng tức giận, loại người như vậy băm vằm thành trăm mảnh mới hả
giận.” Lý Sam Sam xoa ngực, đột nhiên cảm thấy buồn rầu vô cớ, cô ấy không khỏi thở dài nói:
“Cậu nói xem cha mẹ của cô gái kia chắc hẳn sẽ đau khổ lắm!”
Hoa Điềm Điềm nhớ tới cha mẹ của mình bạc đầu chỉ sau một đêm thì rơi nước mắt. Bản thân
được cha mẹ cưng chiều lớn lên, cô ấy thật sự không biết cái c.h.ế.t đột ngột của mình khiến cha
TBC
mẹ bị đả kích nặng nề như thế nào. Vừa nãy khi nhìn thấy những hồn ma kia liên hệ với người
thân lần cuối ở KTV, cô ấy ước mình cũng có thể gọi điện thoại cho cha mẹ mình. Nhưng cô ấy
không thể thù vẫn còn chưa báo, cô ấy phải đưa hung thủ ra trước công lý, nếu không cô ấy chết
không nhắm mắt.
Lý Sam Sam nhìn thấy Hoa Điềm Điềm đột nhiên rơi lệ thì sợ hết hồn, vội vàng rút khăn giấy ra
đưa cho cô ấy: “Điềm Điềm, sao cậu lại khóc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-214.html.]
Hoa Điềm Điềm đưa tay lau nước mắt, vẻ mặt ảm đạm nói: “Tớ đau lòng thay cho cha mẹ cô
ấy.”
Mặc dù Lý Sam Sam cảm thấy Hoa Điềm Điềm có hơi xúc động thái quá, nhưng mà người ở độ
tuổi của bọn cô trong mắt không chứa đựng nổi một hạt cát, cho nên cũng không suy nghĩ quá
nhiều. Sau khi xử lý vết thương xong , Lý Sam Sam ném miếng bông đã dùng vào thùng rác, đỡ
bàn uống nước nhỏ đứng lên: “Điềm ĐIềm, cậu ngồi đây một lát nhé, quần áo của tớ bị bẩm rồi,
tớ về phòng thay một bộ quần áo mới.”Hoa Điềm Điềm gật đầu, nhìn theo bóng lưng Lý Sam
Sam trở về phòng, sau đó đưa mắt nhìn về phía cửa, đây là thời gian cha của Lý Sam Sam, Lý
Đại Vũ trở về nhà.
Lý Đại Vũ là quản lý cấp cai của một xí nghiệp, ông ta là người nói năng khéo léo, thu nhập
cũng khá, vợ hiền con gái xinh đẹp. Ở trong mắt người khác, ông ta là điển hình cho mẫu người
đàn ông thành đạt, bất cứ người nào cũng sẽ không liên hệ ông ta với bốn chữ cưỡng h.i.ế.p giết
người.Ngoài cửa vang lên tiếng xoay chìa khóa, cửa chống trộm mở ra, Lý Đại Vũ đi vào tiện
tay đặt túi xách ở trên tủ giày, vừa thay giày vừa nói: “Sam Sam, cha về rồi.”
Một lần nữa Hoa Điềm Điềm lại nghe được tiếng nói của tên cầm thú, không thể khống chế được
cảm xúc hai mắt đỏ lên, cô ấy siết chặt nắm đ.ấ.m cố gắng kiềm nén cơn tức giận trong lòng, hết
lần này tới lần khác tự nói với bản thân không thể biến thành ác quỷ được, loại người này không
đáng để cô làm bẩn tay mình.Lý Đại Vũ thay giày ở huyền quan rồi đi vào trong phòng khác, đột
nhiên nhìn thấy một cô gái ngồi ở trên ghế sô pha, mái tóc dài che chắn khuôn mặt nên không
nhìn thấy rõ dung mạo, nhưng chỉ nhìn dáng người và làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài có thể biết
được đây là một người đẹp.
Lý Đại Vũ tham làm nhìn chằm chằm bóng lưng của Hoa Điềm Điềm, cho đến khi trong phòng
truyền tới tiếng ghế đổ thì mới thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ ra nụ cười nho nhã ôn hòa: “Cháu là
bạn của Sam Sam nhà bác sao?”Hoa Điềm Điềm quay đầu lại nhìn ông ta bằng ánh mắt đầy thù
hận, khóe miệng nở một nụ cười nham hiểm: “Là con gái ông đưa tôi về.”
Lý Đại Vũ đột nhiên mở to hai mắt, không dám tin lùi về phía sau, cho tới khi đụng phải tưởng.
Mặc dù đêm hôm đó khá tối, nhưng khi ông ta đè lên người vẫn nhìn thấy rõ ràng dung mạo của
cô gái đó. Cô ấy đau đớn, giãy giụa tuyệt vọng, dáng vẻ c.h.ế.t không nhắm mắt vẫn luôn khắc sâu
trong tâm trí ông ta, không phai mờ được.