Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 226
Cập nhật lúc: 2024-11-11 07:12:39
Lượt xem: 62
Chương 226:
“Chúng ta vào thôi.“ Hàn Hướng Nhu xoa xoa bụng: “Tôi cảm thấy hơi đói.” Cố Bách Nhiên
nhìn cô, sắc mặt bỗng nhiên đỏ ửng tên, anh khẽ ho khan một tiếng rồi nghiêm túc tiếp tời: “Cô
nên khoác tay tôi.” Mặc dù cô chưa từng tham gia tiệc rượu, nhưng mà cũng xem rất nhiều cảnh
phim tương tự trên tivi. Hàn Hướng Nhu không phải người ngượng nghịu, cũng không có suy
nghĩ không an phận gì đó với Cố Bách Nhiên, vì thế cô duỗi tay ra khoác lấy khuỷu tay anh một
cách hết sức tự nhiên.
Cố Bách Nhiên cảm nhận một bàn tay đang nhẹ nhàng móc vào cánh tay mình, trên mặt lập tức
nóng lên, khóe miệng hơi vểnh. Hàn Hướng Nhu cúi đầu nhìn đồng phục công sở mình đang
mặc, khó hiểu hỏi: “Tôi thấy tiệc rượu trên tivi đều mặc lễ phục đoan chính, tôi chỉ mặc đồ công
sở cũng cần khoác tay anh như vậy à?”
Cố Bách Nhiên chột dạ ho khan hai tiếng, chính trực nói: “Đương nhiên, nhìn như vậy có vẻ
trang trọng hơn, cũng tương đối tôn trọng chủ nhân.”
Đây là lần đầu tiên Hàn Hướng Nhu tham gia sự kiện này, hoàn toàn không có kinh nghiệm, thế
nên cô vốn dĩ không suy nghĩ nhiều về những gì Cố Bách Nhiên giải thích.
Hai người khoác tay nhau đi tới cửa biệt thự, cánh cửa mở ra, chỉ là ngoài cửa cũng không có
người phục vụ. Cả hai bước vào, lúc này Hàn Hướng Nhu mới phát hiện phòng khách của biệt
thự này được bày trí dựa theo phòng tiệc của khách sạn. Trừ quầy bullet, bàn ăn và ghế sô pha ở
bên cạnh ra, trong phòng khách trống rỗng, chẳng có bất kỳ đồ trang trí nào cả.
Bấy giờ, trong phòng khách đã có khoảng 20 người. Bọn họ nghe thấy tiếng bước chân đều quay
đầu lại, khi phát hiện Cố Bách Nhiên mang theo bạn nữ đồng hành, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt ngạc
nhiên.
Trương Thành Dương mặc đồ Đường chống gậy bước tới, chìa tay phải ra với Cố Bách Nhiên:
“Không ngờ tổng giám đốc Cố lại đích thân tới, đúng là thật vinh hạnh cho tệ xá mà.”
Cố Bách Nhiên và Trương Thành Dương được coi là 2 thế hệ dựa theo tuổi tác, thật ra thì cũng
chẳng quen biết gì. Anh bình tĩnh bắt tay lại, lạnh nhạt cười nói: “Nghe nói tổng giám đốc
Trương luôn quan tâm đến những việc phúc lợi cộng đồng, Cố Bách Nhiên tôi vô cùng kính nể,
lần này tới cũng là muốn hỏi hỏi ngài một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-226.html.]
Trương Thành Dương lớn tiếng cười ha hả: “Tổng giám đốc Cố khách sáo rồi.”Sau cuộc trò
chuyện đơn giản, ông ta lại đi chiêu đãi những vị khách khác. Cố Bách Nhiên để ý những người
đến tiệc rượu tối nay đều tương đối trẻ tuổi, cũng không hoàn toàn là nhân sĩ giới kinh doanh, có
một số người ăn mặc khá là bình thường. Chuyện kỳ lạ nhất là hai đứa con trai của ông ta đều
không ở đây, cũng không biết Trương Thành Dương này đang giở trò quỷ gì.Ông chủ của mấy
công ty ngưỡng mộ thực lực của Cố Bách Nhiên, cũng bưng ly rượu đến nói chuyện với anh.
Anh đối phó đôi câu rồi dẫn Hàn Hướng Nhu đến gần bàn ăn, nhỏ giọng nói: “Cô ăn chút gì lót
TBC
dạ trước đi, chúng ta ở lại nửa tiếng nữa rồi sẽ đi ngay.”Trên bàn ăn dài bày đủ loại đồ ăn, có
điều do hoàn cảnh nên phần lớn đều là đồ ăn nguội và đồ ngọt. Hàn Hướng Nhu cũng không phải
đến để ăn nên cô chỉ chọn hai miếng bánh ngọt, một ít sashimi và sushi rồi tìm một góc ngồi
xuống với Cố Bách Nhiên.
Sau đó có thêm mấy người đến, khoảng 7 giờ dường như người đã đến đông đủ, cửa biệt thự
đóng lại. Trương Thành Dương bưng ly rượu đứng giữa phòng khách, trước tiên là nói vài lời xã
giao, tiếp đến là nhắc đến mục đích của tiệc rượu lần này, nói là để gây quỹ từ thiện.Ông ta giơ
ly rượu lên nói: “Những người ở đây đều biết tôi đã mắc bệnh nặng vào mấy năm trước, không
nói dối mọi người, trận bệnh kia quá nặng, tôi suýt nữa đã không qua khỏi. Đúng lúc đó, tôi gặp
được một vị đại sư, ngài ấy chỉ bảo rằng tôi phải làm nhiều việc thiện mới có thể kéo dài tuổi thọ
cho bản thân. May mà tôi đã tin lời ngài ấy, lúc này mới thuận lợi sống sót. Từ đó về sau, làm
việc thiện là một trong những chuyện quan trọng nhất trong đời tôi...”Cố Bách Nhiên nghe đến
đây, nhỏ giọng hỏi Hàn Hướng Nhu: “Làm việc thiện thật sự có thể kéo dài tuổi thọ sao?”Cô ăn
bánh ngọt vừa trả lời: “Ở hiền gặp hiền là rõ ràng, có điều loại người tạm thời ôm chân Phật như
ông ta vốn dĩ không thể tránh thoát cái chết, trừ khi dùng biện pháp khác.”
Hướng Nhu nhìn mặt mũi của đối phương, nhẹ giọng tiếp lời: “Xét từ tướng mặt, ông ta mắt lồi
mũi có đoạn nhô, không phải người sống lâu.”Cố Bách Nhiên quay đầu lại nhìn một hồi, chỉ cảm
thấy sắc mặt của Trương Thành Dương có chút ảm đạm, ngược lại không thấy gì khác nữa.Hàn
Hướng Nhu ăn một cái bánh Black Lorest socola xong , lại kéo một miếng bánh pho mát đến:
“Tôi thấy ông ta tổ chức gây quỹ lần này có dụng ý khác, anh cũng đừng ngốc nghếch mà quyên
góp quá nhiều tiền cho ông ta.”