Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 300
Cập nhật lúc: 2024-11-13 15:18:34
Lượt xem: 52
Chương 300:
Ông ta nghe thấy vậy lập tức yên tâm: “Thế thì tốt quá, cảm ơn đại sư.” Lúc bọn họ rời khỏi công trường đã là 4 giờ chiều, Cố Bách Nhiên lái xe
chở Hàn Hướng Nhu về công ty. Cô xử lý công việc trong tay, còn anh thì liên lạc với phía Chính phủ, trả tiền mua núi Trâm Hương. Sáng sớm hôm sau, Hàn Hướng Nhu không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào. Thấy thời gian sắp đến, cô khẽ cười rồi lắc đầu, xem ra Lưu Viễn Sơn của tập đoàn thương mại Thịnh Hành không tin tưởng cô lắm thì phải.
Chẳng qua cô cũng không để bụng điều này, bây giờ phái Thiên Nhất đã có tiếng tăm trong giới huyền học, với lại việc Cố Bách Nhiên bỏ tiền xây dựng tông môn đã khiến áp lực khôi phục môn phái trên vai cô nhỏ hơn rất nhiều, ít đi một mối làm ăn cũng không sao cả.
Hàn Hướng Nhu vào phòng uống trà ép một ly nước cam, cô vừa uống vừa hỏi Trần Lâm: “Chị Trần, trưa nay chúng ta ăn gì ạ?”
Trần Lâm xoa bóp cổ mỏi nhừ, khẽ ngáp một cái: “Hôm nay căn tin có bít tết áp chảo mềm, mùi vị không tệ.”
Hàn Hướng Nhu định lên tiếng, chuông điện thoại bỗng nhiên reo lên. Cô vừa nhấc máy lên “alo” một tiếng, đã nghe thấy giọng nói kỳ quái của nhân viên lễ tân ở đầu dây bên kia: “Thư ký Hàn, có tổng giám đốc Lưu của tập đoàn thương mại Thịnh Hành đang khóc lóc xin cô cứu mạng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-300.html.]
Hàn Hướng Nhu liếc nhìn thời gian, 11 giờ 57 phút. Lưu Viễn Sơn này thật biết nắm bắt thời gian, cô còn tưởng rằng ông ta không tới nữa chứ.
TBC
Tuy rằng Lưu Viễn Sơn đã tới, tuy nhiên cô lại không đi gặp ông ta ngay, mà là nói với lễ tân: “Làm phiền cô giúp tôi dẫn ông ta đến phòng chờ, tôi ăn cơm xong sẽ xuống gặp ông ta.”
Mặc dù lễ tân có chút ngạc nhiên, sÔng vẫn mặt mày tươi cười, ăn nói khách sáo với Lưu Viễn Sơn: “Tổng giám đốc Lưu, làm phiền ông đợi trong phòng chờ một lúc, thư ký Hàn ăn cơm xong sẽ xuống.”
Tuy là Lưu Viễn Sơn rất muốn gặp được Hàn Hướng Nhu ngay bây giờ, có điều ông ta cũng biết thái độ ngày hôm qua của mình không tốt, đại sư người ta cáu kỉnh một chút cũng là bình thường. Lúc này điệu bộ của ông ta rất mệt mỏi, cũng muốn nhân cơ hội nghỉ ngơi một lát, chốc nữa gặp đại sư cũng dễ mở miệng.Em gái lễ tân dẫn Lưu Viễn Sơn đến phòng chờ, bưng trà và trái cây lên cho ông ta. Khi trở về quầy lễ tân, cô ấy do dự một lúc rồi gọi điện thoại lại cho Hàn Hướng Nhu, nhỏ giọng hỏi: “Thư ký Hàn này, mặc dù hiện tại tập đoàn thương mại Thịnh Hành không hợp tác với công ty chúng ta, có điều quy mô tập đoàn người ta cũng rất lớn, để ông ấy chờ có được không?”Hàn Hướng Nhu dùng ngón tay vén tóc, điềm nhiên trả lời: “Không sao, cứ để ông ta ngồi đi.”Lễ tân mơ hồ cúp máy, cẩn thận đến phòng chờ quan sát, một ông chủ lớn như thế lại ngoan ngoãn chờ ở đó, rốt cuộc đối phương muốn thư ký Hàn cứu mạng gì thế? Cô ấy suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra, bèn lặng lẽ thủ thỉ với đồng nghiệp bên cạnh: “Cô nói có phải tổng giám đốc Lưu này theo đuổi thư ký Hàn của công ty chúng ta đấy chứ?”
“Không thể nào đâu.” Một nữ đồng nghiệp khác nhỏ giọng nói: “Nhà thư ký Hàn hình như rất giàu, bình thường toàn lái xe sang mặc đồ hiệu nổi tiếng. Tổng giám đốc Lưu này trong cũng 40, 50 tuổi rồi, thư ký Hàn chắc chắn sẽ không đồng ý.”Em gái lễ tân nhún vai: “Nhưng mà thư ký Hàn cũng không bảo ông ấy đi mà, với cả ông ấy còn nói nhờ thư ký Hàn cứu mạng, cực kỳ cung kính luôn á.”Hai người đang thì thầm không chú ý đến Cố Bách Nhiên bước vào từ cửa công ty, nghe cả hai nhắc đến Hàn Hướng Nhu, lập tức đứng lại hỏi với vẻ mặt lạnh lùng: “Các cô đang nói gì thế?”Hai người vừa ngẩng đầu lên đã sợ hết hồn, vẫn là em gái lễ tân phản ứng kịp, lập tức đáp lời: “Tổng giám đốc Cố, tổng giám đốc Lưu của tập đoàn thương mại Thịnh Hành muốn gặp thư ký Hàn. Cô ấy nói để ông ấy chờ trước, chúng tôi đã nói xem có phải không phù hợp lắm hay không?”
“Giờ này Lưu Viễn Sơn mới đến à?” Cố Bách Nhiên cười khẩy: “Vậy cứ để ông ta chờ đi.”Vẻ mặt của hai nhân viên lễ tân mơ hồ, không biết nên bày ra biểu cảm gì mới phải. Anh nhìn hai người họ, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Sau này đừng để tôi nghe mấy người lời Ông tiếng ve về thư ký hàn.”Hai nhân viên lễ tân gật đầu với vẻ mặt cứng đờ, đưa mắt nhìn sếp mình bước vào thang máy rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ liếc nhìn lẫn nhau, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ khiếp sợ: Hình như tổng giám đốc Cố đối xử khang khác với thư ký Hàn nha.