Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 305
Cập nhật lúc: 2024-11-13 15:36:31
Lượt xem: 49
Chương 305:
“Làm sao bây giờ?” Giọng nói của Tô Minh nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy. Lưu Viễn Sơn không mở miệng, kéo bạn mình ra hiệu tên tầng. Hai người lặng lẽ tên tầng 2, ông ta dẫn Tô Minh đi tới trung tâm sảnh trước tìm một cây cột. Lưu Viễn Sơn trốn sau cây cột nhìn xuống dưới, chỉ thấy toàn bộ tầng dưới tối mù, không nhìn thấy gì cả.
Ngay lúc này, tầng dưới bỗng nhiên loé lên từng ánh lửa màu xanh lá, xanh lam và màu đỏ, tiếng ồn ào nhanh chóng càng ngày càng lớn . Lưu Viễn Sơn không nhịn được thò đầu ra nhìn, lập tức bị cảnh tượng bên dưới dọa sợ... Có vô số quỷ tít nha tít nhít, bọn chúng mặc quần áo rách rưới chắp vá, có đủ loại bộ dạng khi chết. Những người c.h.ế.t già và c.h.ế.t vì bệnh xem như là tạm được, c.h.ế.t đột ngột mới gọi là dọa người.
Lưu Viễn Sơn chỉ nhìn 2 lần lập tức rụt cổ lại, dán chặt vào cột không dám nhúc nhích. Mặc dù Tô Minh không thò đầu ra xem, có điều nhìn vẻ mặt trắng bệch hoảng sợ của ông ta cũng biết cảnh tượng nhất định hết sức kinh dị.
Hai người đứng dán sát vào cột khoảng 10 phút, đột nhiên nghe giọng nói tràn đầy quỷ khí truyền đến từ tầng dưới: “Sắp đến lúc rồi, dập tắt hết lửa đi.”
Từng ngọn lửa ma trơi bị dập tắt, toàn bộ cao ốc lại lần nữa chìm vào bóng tối. Lưu Viễn Sơn nhân cơ hội đó túm Tô Minh cẩn thận dịch sang bên cạnh. Cây cột này cách quá gần khoảng trống ở giữa, nếu như những con quỷ đó bay lên, có thể phát hiện ra bọn họ đầu tiên.
Cả hai ở trong bóng tối không dám lên tiếng, tất cả đều dựa vào ấn tượng về quy hoạch và bản vẽ của Lưu Viễn Sơn mới đi vào vị trí trong góc. May mắn là chỗ này có một ít gạch và bao cát chất đống cao khoảng chừng 1 mét rưỡi, nếu như ngồi xuống vừa khéo có thể che chắn bóng dáng của họ. Tuy rằng khoảng trống chừa lại đủ để hai người quay đầu, có điều đối với bọn họ lúc này mà nói, chỗ càng nhỏ thì cảm giác càng an toàn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-305.html.]
Hai người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe thấy một con quỷ ở tầng dưới lên tiếng: “Đến rồi, tôi nghe thấy tiếng bước chân rồi, mọi người đừng nói chuyện nữa.”
Trong cao ốc yên tĩnh trở lại, Lưu Viễn Sơn và Tô Minh liếc nhìn lẫn nhau, không biết là cái gì tới mà khiến quỷ sợ hãi như vậy.
TBC
Cả hai đều không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ vểnh tai lắng nghe. Cũng không biết đã trải qua bao lâu, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân đều đặn lại nặng nề. Trong công trường đột nhiên bùng lên từng ngọn lửa, chẳng qua những ngọn lửa này có màu xanh. Chúng nhẹ nhàng chập chờn trong bóng tối, chiếu sáng toàn bộ công trường.
Chỗ trốn của Lưu Viễn Sơn và Tô Minh ở rất gần cửa sổ mở, Lưu Viễn Sơn lấy hết can đảm đứng dậy, thò đầu nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy từng đội ngũ binh lính trật tự đi ngang qua bên dưới, nhìn trang phục bọn họ mặc giống như là quân Bát Lộ* trước giải phóng. Trên người họ đeo s.ú.n.g trường, bên hông giắt lựu đạn.l*quân Bát Lộ: tiền thân của quân giải phóng Trung Quốc)Ông ta cẩn thận dán sát vào tường rồi nhìn xuống dưới, chỉ thấy những binh lính kia dù mặc áo vá, sÔng lại trong vô cùng sung sức. Chẳng qua nhìn nét mặt, bọn họ dường như chưa biết mình đã chết, ai nấy đều mang điệu bộ nhiệt huyết hừng hực, không lộ vẻ mệt mỏi nào.Các binh lính đi vòng quanh công trường hơn nửa giờ, sau đó bất ngờ chia ra bốn phía ẩn núp sau đống cát, đống bao xi măng và các nguyên vật liệu khác. Lúc này, một đội ngũ giặc ngoại xâm khác chui ra khỏi lòng đất, lập tức tiếng s.ú.n.g nổi lên bốn phía, tia lửa văng tung tóe, trận chiến vô cùng gay gắt. Lưu Viễn Sơn nhìn một hồi liền quên mất sợ hãi, đến lúc dữ dội nhất còn đưa tay vỗ đầu Tô Minh đang ngồi xổm dưới đất: “Mau đứng dậy xem này, quân Bát Lộ đang đánh giặc xâm lược.”
Lưu Viễn Sơn vỗ liên tục mấy lần mà Tô Minh cũng không động đậy, ông ta nhận ra không ổn lập tức cúi đầu nhìn. Đối phương đã biến mất từ lúc nào, Chu Hải đang ngồi xổm dưới đất nhìn ông ta với vẻ mặt vui vẻ.Lưu Viễn Sơn lập tức toát mồ hôi lạnh toàn thân, trợn trắng mắt rồi hôn mê bất tỉnh....Mấy nhân viên bảo vệ ngủ một giấc đến khi trời sáng, bốn người thức dậy nhìn nhau, ai ai cũng cảm thấy chột dạ. Một người trong số đó có vẻ hiền lành nhất lẩm bẩm: “Ngày nào tôi cũng cài chuông báo thức, mà sao không nghe thấy lần nào hết. Hôm nay lại ngủ một giấc đến trời sáng.”
Một người khác vuốt mặt nói: “Đừng lo, nếu có người đẩy cửa vào thì tôi có thể nghe thấy. Với lại, lần nào chúng ta cũng ngủ quên, chẳng phải vẫn không có chuyện gì sao?”