Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 308
Cập nhật lúc: 2024-11-13 15:42:35
Lượt xem: 54
Chương 308:
Lưu Viễn Sơn ngẩng đầu nhìn lên, phía trước không xa có một cánh cửa rộng lớn, bảng hiệu trên cửa viết 3 chữ Thanh Vân các. Ông ta lập tức gạt bỏ suy nghĩ vừa rồi, sải bước đi tới. Khách hàng trong những cửa hàng này cũng không tính là nhiều, Thanh Vân các cũng chỉ có 2, 3 người đang xem xét hàng trên kệ. Một đạo sĩ trẻ ở bên cạnh quan sát, một đạo sĩ khác ngồi trong quầy. Lưu Viễn Sơn bước vào giống như người nhà quê lên tỉnh, ông ta cảm thấy hiếm lạ khi nhìn la bàn, kiếm gỗ đào, gương bát quái trên kệ, lại nhìn đủ loại giấy vẽ bùa được bày trong quầy. Giá cả nào cũng cao đến dọa người.
Đạo sĩ trong quầy thấy ông ta lạ mặt, bèn đứng dậy nói: “Thưa quý khách, nếu như mua vàng mã, thỏi vàng các loại thì mấy cửa hàng bên cạnh đều có.”
“Tôi đến mua pháp khí.” Lưu Viễn Sơn khẽ ho khan, đưa tờ giấy Hàn Hướng Nhu viết cho đối phương: “Cậu xem xem chỗ cậu có đồ trên danh sách không?”
TBC
Đạo sĩ nhận lấy đọc, đánh giá ông ta một cách ngờ vực: “Những thứ này đều là pháp khí thay đổi phong thủy, không biết là đại sư nào bảo ông đến đây thế?”
Đạo sĩ dường như sợ Lưu Viễn Sơn hiểu nhầm, bèn tốt bụng giải thích: “Pháp khí và bùa chú của Thanh Vân các chúng tôi chỉ bán cho thiên sư của môn phái huyền môn đứng đắn, để tránh bị lừa hoặc là người có lòng dạ xấu xa mua về phá hoại danh tiếng của đạo quán Thanh Vân chúng tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-308.html.]
Lưu Viễn Sơn không khỏi có chút chột dạ, đại sư Hàn này cũng chẳng giống đại sư đứng đắn cho lắm, nào có đại sư nào làm thư ký văn phòng chứ. Có điều tới cũng tới rồi, buổi tối còn cần dùng đến những pháp khí này nữa, chậm trễ một ngày thì sẽ tốn không ít tiền cho tiền lương nhân viên và tiến độ thi công. Ông ta chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi cười nói: “Là đại sư Hàn Hướng Nhu của tập đoàn Thần Huy.”
Lời vừa dứt, cửa hàng lập tức yên tĩnh lại, không chỉ có đạo sĩ trong quầy trợn to hai mắt, ngay cả 3 khách hàng đang đứng trước kệ hàng và đạo sĩ trẻ cũng quay đầu lại nhìn Lưu Viễn Sơn. Ông ta thoáng cái lạnh toát cả người, chẳng lẽ Hàn Hướng Nhu cũng là một kẻ lừa đảo? Nếu không sao người ta đều nhìn mình như thế chứ?
Lúc Lưu Viễn Sơn khó hiểu, đạo sĩ trong quầy cuối cùng cũng hoàn hồn lại, ngạc nhiên lẫn vui mừng hỏi: “Thật sự là đạo hữu Hàn, Hàn Hướng Nhu sao?”
Ông ta mờ mịt gật đầu, đạo sĩ kia lập tức kích động đến nỗi rưng rưng nước mắt, cầm tờ giấy khen ngợi: “Tôi nói chữ viết này tràn đầy khí thế, hóa ra là đạo hữu Hàn viết, ông xem trong chữ này đều mang theo linh khí.”Lưu Viễn Sơn ngơ ngác nhìn đạo sĩ thốt lên một loạt lời khen hoa mỹ cho Hàn Hướng Nhu, cho đến khi miệng đắng lưỡi khô mới cẩn thận cầm tờ giấy đi vào bên trong. Khoảng 20 phút sau, đạo sĩ ôm một chiếc rương lớn đi ra, mở nắp cho Lưu Viễn Sơn kiểm tra: “1 đấu mực trăm năm, 10 xâu tiền Lục Đế khai quang, 1 cặp đồng sư tử, 1 la bàn bát quái...”Sau khi kiểm tra đồ bên trong, đạo sĩ đậy nắp lại rồi cầm một lá bùa trong tay vừa giải thích: “Nếu ông lấy tất cả những thứ này thì trả tiền trực tiếp, tôi sẽ dán một lá bùa mà chỉ có đạo hữu Hàn Hướng Nhu mới có thể xé ra. Nếu người khác xé ra thì tất cả pháp khí trong rương đều sẽ tự nổ tung mất đi tác dụng. Ông thấy có vấn đề gì không?”
Lưu Viễn Sơn nơm nớp lo sợ lắc đầu: “Không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ không xé ra, xin hỏi những thứ này tổng cộng bao nhiêu tiền vậy?”“1383150 nhân dân tệ.” Đạo sĩ đáp lời: “Nể tình ông mua pháp khí giúp đạo hữu Hàn, tôi sẽ miễn số lẻ cho ông.”Lưu Viễn Sơn nghe thấy thế thì vui vẻ không thôi, đạo sĩ kia vừa nhìn đã biết là lan não tàn của Hàn Hướng Nhu, có lẽ hơn 80 ngàn kia cũng có thể giảm cho mình. Thật ra ông ta vốn không để ý đến 100 hay là 80 ngàn kia, tuy nhiên hôm nay hơn 10 triệu đã rời túi khiến ông ta đau đến tan nát cõi lòng. Bây giờ đừng nói là 80 ngàn, chỉ là 8 tệ thì Lưu Viễn Sơn cũng rất tiếc nuối.
Ông ta vui vẻ quẹt thẻ ngân hàng, nhập 1,3 triệu chuẩn bị trả tiền, lại nghe đạo sĩ kia mở miệng: “Không cần 50 tệ, ông trả một 1383100 tệ là được.”Lưu Viễn Sơn: “...” Đúng là số lẻ mà!Lưu Viễn Sơn ngơ ngẩn ôm chiếc rương ra khỏi Thanh Vân các, tài xế vươn tay định nhận lấy rương mấy lần mà ông ta cũng không đưa. Mua hơn 1 triệu đấy, mà chỉ giảm số lẻ 50 tệ, mệt c.h.ế.t rồi mà vẫn phải ôm lấy. Ngộ nhỡ tài xế tay chân vụng về làm rớt lá bùa dán lên đó, ông ta phải mua lại, đến lúc đó còn phải trả tiền, nói không chừng khi ấy thậm chí còn chẳng giảm được 50 tệ đâu!