Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 323

Cập nhật lúc: 2024-11-13 16:05:44
Lượt xem: 63

Chương 323:

 

 

Dung mạo Tổ sư gia đẹp như quan ngọc, khí chất lại không giống người phàm, hai vợ chồng Hàn Bình An nhìn thấy lão tổ Hàn chỉ lo khiếp sợ với vẻ ngoài của ông ấy mà chưa để ý tới áo dài cổ xưa trên người ông ấy. Đúng lúc này, ông cụ Hàn bưng một hộp kem đi từ phòng bếp ra, vừa nhấc đầu nhìn thấy Tổ sư gia bước từ thang tầu xuống ông ấy giật mình rớt tuôn hộp kem trên tay xuốngđất vỡ tan tành. Tổ sư gia ghét bỏ nhíu mày: “Lôi thôi lếch thếch, còn ra thể thống gì?”

 

 

Ông cụ Hàn giấu bàn tay dính sô cô la ra sau lưng, vẻ mặt khiếp sợ hỏi: “Tổ sư gia, sao ngài lại xuống đây?”

 

 

Tổ sư gia vung tay áo bước xuống khỏi cầu thang: “Ta tới xem tượng thần.”

 

 

“Vậy cho con đi theo với!” Ông cụ Hàn nhanh chóng rút tờ khăn giấy xoa tay rồi chạy tới chỗ Tổ sư gia, Tổ sư gia liếc mắt nhìn ông ấy nhẹ nhàng hỏi bâng quơ: “Ăn ngon không?”

 

 

Ông cụ Hàn nhất thời chưa khôi phục lại tinh thần: “Cái gì?”

TBC

 

 

Trên mặt Tổ sư gia hiện lên chút giận dữ, giọng nói hơi trầm: “Cái thứ con mới ăn khi nãy đó, ăn ngon không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-323.html.]

 

 

“Ngài nói kem hộp hả, ăn cũng ngon vừa ngọt vừa lạnh, mùi vị không tệ.” Ông cụ Hàn lau miệng chưa đã thèm nói: “Thật ra kem que ăn ngon hơn chút, kem hộp hơi cứng ăn cộm răng.”

 

 

Tổ sư gia nhìn ông ấy một cái: “Vậy mua chút kem que về.”

 

 

Ông cụ Hàn mờ mịt đứng ngây ra, ông ấy không hiểu sao Tổ sư gia luôn không quan tâm sự đời lại bỗng dưng quan tâm tới kem ông ấy ăn. Ngay lúc ông ấy chưa hiểu ra sao, ông cụ Hàn nhìn thấy vẻ ghét bỏ trên mặt lão tổ Hàn lại tăng thêm, ông ấy lạnh lùng ném ra hai chữ “Ngu dốt” rồi phất tay áo rời đi.Ông cụ Hàn gãi gãi đầu, mãi tới khi Tổ sư gia ra tới cửa mới vội vàng đuổi theo: “Lão tổ, chờ con, con đi với ngài!”Lưu Thục Cầm nhìn bóng dáng Tổ sư gia biến mất ngoài cửa lớn lúc này mới thu hồi tầm mắt, thở dài mất mát nói: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tổ sư gia đấy, không biết tôi có thể dâng hương cho ngài không.”“Tôi nghe Nhu Nhu nói vị Tổ sư gia này đã phi thăng thành tiên rồi, trách không được ông ấy đẹp đẽ như tiên hạ phàm.” Hàn Bình An vỗ đùi cái đét: “Bà nói xem đều là chưởng môn của phái Thiên Nhất, Tổ sư gia nhìn qua tiên khí phiêu dật sao mà ông cụ nhà ta lại đen sì như kẻ lừa đảo dưới chân cầu vượt thế kia? Vậy không thể trách trước kia tôi không tin ông ấy, chủ yếu là vẻ ngoài ông ấy thật sự không hề giống đại sư chút nào. Cũng may Nhu Nhu nhà ta lớn lên xinh đẹp, không để Tổ sư gia phải mất mặt.”

 

 

Lưu Thục Cầm nhịn không được phì cười: “Ông nói xấu ông cụ coi chừng ông ấy tìm ông tính sổ đấy.”Hàn Tĩnh Tu ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên xe ô tô bỗng nhiên mở to mắt liếc nhìn ông cụ Hàn một cái, vẻ ghét bỏ sắp tràn ra khỏi mặt: “Sao con đen thế?”Ông cụ Hàn ngây người giơ tay sờ mặt, sắp đen hết đời rồi sao ông ấy biết là tại sao?…

 

 

Hàn Hướng Nhu lái xe tới phòng làm việc của đại sư, Hàn Thịnh Vĩ đã tới chờ từ trước, anh căng thẳng xoa xoa tay. Đại sư phụ trách điêu khắc là đại sư nổi tiếng, tên là Lý Du, là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi tay nghề tinh vi nhưng giá cả cũng cực kỳ đắt đỏ. Nhưng dù vậy Hàn Thịnh Vĩ cũng không muốn chọn thợ thủ công rẻ hơn một là vì Tổ sư gia rất chú trọng tiểu tiết, hai là vì khối ngọc nguyên liệu này thật sự quá quý trọng, nếu khắc hỏng rồi quả thật còn đau hơn cả m.ó.c t.i.m anh.Lý Du thấy Hàn Thịnh Vĩ liên tục đi vòng vòng trong phòng nhịn không được buông bàn chải hỏi: “Còn không phải là em gái cậu tới xem tượng thôi sao? Cậu căng thẳng cái gì?”Lý Du là người thường, Hàn Thịnh Vĩ không muốn kể chi tiết cho ông ta nghe nên chỉ nói lập lờ: “Người trong nhà yêu cầu rất nghiêm khắc về pho tượng.”Đang nói, Hàn Thịnh Vĩ xuyên qua cả kính nhìn thấy xe của Hàn Hướng Nhu chạy vào viện nhỏ, anh quay đầu lại nói với Lý Du một câu em gái tôi tới chờ quay đầu lại phát hiện Tổ sư gia thế mà bước từ trên xe xuống, chân Hàn Thịnh Vĩ mềm nhũn treo người trên thanh vịn cầu thang.

 

 

Lý Du nhìn biểu cảm kinh hoảng trên mặt Hàn Thịnh Vĩ cũng không chút để ý liếc nhìn ra bên ngoài, chờ đến khi ông ta nhìn rõ khuôn mặt của Hàn Tĩnh Tu thì ngây ngẩn cả người: “Đây chẳng phải là thần tiền mà cậu nhờ tôi điêu khắc sao?”Hàn Thịnh Vĩ không kịp giải thích, anh đỡ tay vịn cầu thang đứng thẳng người dậy, nhanh chân chạy tới cửa kéo cửa kính ra. Tổ sư gia khoanh tay bước vào cửa, nhìn cũng không nhìn Hàn Thịnh Vĩ một cái lập tức đi tới trước mặt tượng thần, ông ấy tỉ mỉ đánh giá một phen hơi nhíu mày: “Ta cảm thấy đôi mắt này điêu khắc không có thần thái.”

Loading...