Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 330
Cập nhật lúc: 2024-11-14 07:25:55
Lượt xem: 58
Chương 330:
Hình như Cố Bách Nhiên đã từng học một loại võ thuật phòng thân, tay anh cầm Thiên Bồng Xích chặn lại roi của quản lý Hắc ở một góc độ xảo quyệt. Quản lý Hắc thấy thế tiền phẫn nộ, roi ẩn chứa khí tức âm u quất lên người Cố Bách Nhiên. Mặc dù hơi thở trên người anh đã thay đổi sau khi uống bùa, có điều khí chí dương trong cơ thể anh cũng không hề biến mất. Nếu hiện tại bọn họ đã thuận lợi trà trộn và tìm được cửa vào rồi, Cố Bách Nhiên cũng không cần phải che giấu gì nữa, dứt khoát truyền khí chí dương trong người mình vào Thiên Bồng Xích, điều khiển nó quấn lấy roi của quản lý Hắc. Thiên Bồng Xích vốn có tác dụng trừ tà, cộng thêm bản thân khí chí dương trong cơ thể Cố Bách Nhiên có hiệu quả khắc chế tự nhiên đối với âm tà, khiến roi mang theo khí âm tà bị đè ép cứng đờ. Dưới sự truy đuổi của Thiên Bồng Xích, chiếc roi toát ra từng tuồng khí đen, vặn vẹo đau đớn trên không trung. Thậm chí nó đã bắt đầu có ý tránh né, dường như hết sức e ngại việc tiếp xúc với Thiên Bồng Xích.
Quản lý Hắc thấy roi câu hồn đã lộ ra dấu hiệu bị thua, bèn quả quyết thu roi lại rồi xoay người định chạy vào trong lối đi. Cố Bách Nhiên nhân cơ hội bắt lấy Thiên Bồng Xích nhảy lên, bàn tay vỗ mạnh vào sau lưng hắn ta, dùng dương khí của mình quấn chặt lấy đối phương.
Mặc dù âm khí trên người quản lý Hắc dày đặc, nhưng chỉ là bởi vì tu quỷ đạo, hắn ta hoàn toàn không đề kháng nổi khí chí dương. Chẳng bao lâu sau, âm khí trên người đã bị dương khí cắn nuốt hơn nửa, mất sức ngã xuống đất rồi đau đớn hét lên một tiếng.
Cố Bách Nhiên giơ tay lên lột mũ trùm của hắn ta xuống, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi. Vương Uy sáp đến nhìn, lẩm bẩm một cách quái lạ: “Khuôn mặt này thật khôi ngô, sao lại che đi không dám gặp người khác chứ?”
Hàn Hướng Nhu đi tới quan sát hắn ta một hồi, hơi nheo mắt lại: “Sao tao lại cảm thấy mày hơi quen quen nhỉ?”
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-330.html.]
Quản lý Hắc che mặt lại không nói lời nào, cô suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên nhớ lại một gương mặt khá giống với hắn ta: “Mày cũng họ Lê à?”
Trong mắt đối phương thoáng lóe lên một tia mờ mịt, dường như không hiểu Hàn Hướng Nhu đang nói gì. Cố Bách Nhiên vẫn đang nhìn chằm chằm vào quản lý Hắc đột nhiên vươn tay nắm lấy gò má hắn ta, sau đó kéo mạnh xuống, da mặt bị cưỡng ép kéo xuống, để lộ một gương mặt tràn đầy vết sẹo.
Vương Uy sốc trước hành động cợt nhả của quản lý Hắc: “Má ơi, việc này còn đơn giản hơn phẫu thuật thẩm mỹ rất nhiều, hình như cũng chẳng có gì nguy hiểm, chỉ là dán da mặt của người c.h.ế.t lên thì hơi ghê tởm.”
Hàn Hướng Nhu bước lên, trở tay tháo chuỗi đeo tay biến thành một thanh kiếm gỗ kề lên cổ hắn ta: “Năm ngày trước có hai nữ quỷ 1 lớn 1 nhỏ mất tích ở chỗ chúng mày, có phải mày làm ra không?”Quản lý Hắc ngửa đầu ra sau, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt và sợ hãi, điệu bộ không dám nói ra. Cô nhìn một lát rồi nở nụ cười khinh thường, cầm kiếm nâng tấm da mặt kia lên: “Gương mặt này từ đâu ra?”Chủ đề này an toàn hơn câu hỏi trước đó, quản lý Hắc khàn giọng khai ra: “Đây là thứ tôi lột từ trên mặt của một thiếu niên vào 40 năm trước, vẫn luôn dùng đến bây giờ. Hai năm gần đây, da mặt này trở nên nhão nhoẹt và thối rữa, tôi vẫn chưa tìm được gương mặt mới nên mới tạm thời dùng mũ trùm che chắn.”
Hàn Hướng Nhu nhìn tấm da mặt này, luôn cảm thấy nó có liên quan gì đó đến Lê Chính Tắc mà cô gặp ở nhà cũ họ Trương. Cô nhớ đến lúc đó Lê Chính Tắc ra tay giúp cô giải quyết Trương Thiên Tường, còn cướp lại ngọc ảo ảnh của nhà họ Trương cho cô, tính thế nào cũng là một ân tình lớn. Hàn Hướng Nhu suy nghĩ một hồi rồi cất tấm da mặt đi, đợi sau này gặp lại anh Lê sẽ đưa nó cho đối phương.Quản lý Hắc không chịu khai chuyện Hoa Điềm Điềm mất tích nên không cần phải thẩm vấn nữa, cô thu hắn ta vào trong bùa chuẩn bị đưa cho anh Lê. Đợi xử lý sạch sẽ chuyện nơi này rồi, cô quay đầu lại nhìn Vương Uy: “Bên trong rất nguy hiểm, cậu vẫn chưa có năng lực tự vệ, đi về trước đi.”Tuy rằng tính tình của Vương Uy tương đối hoạt bát, sÔng cũng biết chừng mực, không phải là loại người anh hùng rơm không có đầu óc kia. Nhất là sau khi đã c.h.ế.t một lần, cậu ta thấy cha mẹ đau buồn muốn chết, càng hiểu được ý nghĩa của mạng sống, đương nhiên sẽ không dễ dàng đi mạo hiểm tính mạng.
Vương Uy lùi ra khỏi lối đi rồi bay ra bên ngoài, bởi vì âm thanh đánh nhau ở nhà lá quá lớn, cho nên những con quỷ đến đi dạo sớm đã giải tán, các sạp hàng trống rỗng thậm chí không có một con quỷ nào. Cậu ta cũng không dám nán lại nơi này nhiều, vội vàng bay ra khỏi cánh cửa lúc đầu. Cậu ta mới chạy được nửa dặm liền quay đầu lại nhìn, cánh cửa của chợ quỷ kia đã đóng lại không biết từ khi nào.