Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 339
Cập nhật lúc: 2024-11-14 07:42:47
Lượt xem: 47
Chương 339:
Hàn Hướng Nhu ném Thận Châu lên không trung, khóe miệng nở nụ cười tự tin: “Yên tâm, tôi bảo đảm lúc này sẽ không xảy ra sai sót.” Thận Châu trên không trung hơi xoay chuyển, một cánh cửa gỗ xuất hiện trên khung cửa. Chỉ thấy phía trên cánh cửa kia có một con âmlông không có mắt đang uốn lượn rất sống động, trấn giữ nhà giam của phủ Thành Hoàng. Chu Tân mừng rõ chạy nhanh tới, kích động sò lên âm lông trên cửa gỗ: “Sao cô tìm nó về được? Thật là tài giỏi.”
“Cái này là giả.” Hàn Hướng Nhu vô tình đ.â.m vỡ bÔng bóng hạnh phúc trong lòng ông ấy: “Chỉ dùng để lừa gạt Thành Hoàng giả thôi, đợi sau này xử lý hắn ta xong , bản thân ông còn phải tìm một cánh cửa khác gắn lên.”
Thấy gương mặt suy sụp xuống trong thoáng chốc của Chu Tân, cô ân cần nói: “Tôi cũng mất không ít sức lực để cứu ông ra khỏi nhà giam, tôi cũng không cần tiền, xem như là đền bù cho cửa gỗ và âm lông của ông.”
Chu Tân dở khóc dở cười lắc đầu: “Cô gái quá lo lắng rồi, ta cũng không muốn bảo cô đền tiền, chỉ cảm thấy tiếc nuối thôi. Ôi trời đúng rồi, chúng ta nói chuyện rất lâu rồi, ta vẫn chưa biết hai người thuộc môn phái nào, nên xưng hô ra sao?”
Hàn Hướng Nhu nhớ đến “công lao vĩ đại” của Tổ sư gia, nhắm mắt nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Phái Thiên Nhất, Hàn Hướng Nhu.”
Cố Bách Nhiên cũng nở một nụ cười chột dạ: “Phái Thiên Nhất, Cố Bách Nhiên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-339.html.]
Chu Tân: “...???”
Hàn Hướng Nhu, Cố Bách Nhiên nhìn ông ấy với vẻ đồng cảm: “Ông đoán không sai, chính là phái Thiên Nhất đã thả đi 92 con âm lông vào 1000 năm trước đó.”
TBC
Chu Tân: “...!!!” Ta biết ngay mà, môn phái khác không nghĩ ra chiêu vẽ mắt cho âm lông này được! Tất cả là do người của phái Thiên Nhất làm ra!...Có Thận Châu biến thành cửa do âm lông trấn giữ, Chu Tân dẫn 2 người chạy ra ngoài, sau đó gõ nhẹ 2 lần trên cửa, khóa bên trong “lách cách” một tiếng tự khóa lại.
Bọn họ ra khỏi nhà giam rất dễ dàng, quan trọng chính là làm thế nào thoát khỏi đám quỷ sai đang canh chừng trước căn nhà nhốt quỷ hồn này. Chu Tân cẩn thận thò đầu ra, thấy mấy quỷ sai lượn lờ trong sân qua khe cửa, nhỏ giọng nói với Hàn Hướng Nhu: “Để tránh hồn phách lén chạy ra ngoài làm lỡ việc lớn đầu thai, lúc căn nhà này được xây dựng đã đặc biệt bày trận pháp, trừ việc rời đi từ cửa chính ra thì không thể đi bằng chỗ khác. Chúng ta phải nghĩ cách tránh quỷ sai mới được.”Cô lấy 2 lá bùa Thu Hồn ra vẫy vẫy trước mặt ông ấy: “Ông vào đây trước đi, tôi tự có cách ra ngoài.”Chu Tân gật đầu, hóa thành một luồng âm khí chui vào trong bùa Thu Hồn, Hoa Điềm Điềm và Hàn Nguyệt chui vào lá bùa còn lại. Hàn Hướng Nhu cất kỹ 2 lá bùa Thu Hồn, sau đó lấy ra 2 lá bùa khác, đưa một trong 2 cho Cố Bách Nhiên: “Tổ sư gia từng truyền thụ thuật tàng hình, sử dụng ấn khắc chu sa Lôi Công trên hương đèn, đọc thần chú Ngũ Phương rồi dán ấn khắc lên tim là tàng hình được. Mặc dù thời gian tàng hình rất ngắn, nhưng đủ để 2 người chúng ta rời khỏi miếu Thành Hoàng. Lát nữa tôi nắm tay anh, để tránh lạc nhau.”
Cố Bách Nhiên gật đầu rồi đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, hai người cùng thầm niệm thần chú Ngũ Phương. Nửa phút sau, bóng dáng của cả hai biến mất trên hành lang, Cố Bách Nhiên nắm tay Hàn Hướng Nhu dốc hết sức chạy ra ngoài cửa.Bọn họ chạy ra khỏi lối đi thật dài, anh đẩy cửa ra. Mấy quỷ sai nghe thấy tiếng động đều quay đầu lại nhìn, trên mặt đều lộ ra vẻ khó hiểu, thậm chí còn có hai quỷ sai vừa lẩm bẩm vừa bước tới.Cố Bách Nhiên không quan tâm đến phản ứng của những quỷ sai này, anh kéo cô tìm đường lúc tới rồi chạy một mạch đến chỗ cách miếu Thành Hoàng mấy trăm mét. Lúc này bọn họ mới từ từ dừng bước, sÔng bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông.
Hai người cứ như vậy vừa điều chỉnh hơi thở và nhịp tim, vừa chầm chậm bước về phía trước. Mặc dù Cố Bách Nhiên không nhìn thấy mặt Hàn Hướng Nhu, chẳng qua chỉ nắm tay nghe hơi thở của cô, nhớ đến cảnh tượng sóng vai cùng cô tiến về phía trước, anh đã cảm thấy lồng n.g.ự.c tràn ngập ngọt ngào hạnh phúc. Về phần công ty, tài sản, địa vị xã hội và những thứ khác mà anh có cũng không sánh bằng khoảnh khắc hai người tay nắm tay này.Bóng dáng của cả hai dần dần xuất hiện trên đường mòn hoang vu, anh nghiêng đầu nở nụ cười dịu dàng với cô: “Vừa rồi cô chạy có mệt không?”“Không mệt, tôi quen rồi.” Trong lòng Hàn Hướng Nhu thoáng hiện lên cảm giác khác thường khi bị Cố Bách Nhiên nhìn chằm chằm như thế. Có điều cô thấy hoàn cảnh nơi hai người đang ở, nhanh chóng đè nén cảm xúc kỳ lạ này xuống đáy lòng. Cô rút tay mình về, lấy bùa Thu Hồn thả lão gia Thành Hoàng ra.