Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 357
Cập nhật lúc: 2024-11-14 08:19:57
Lượt xem: 44
Chương 357:
TBC
Từ An Bình một mình đứng dựa vào cửa sổ, dùng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ mà nhìn hai cô, rõ ràng anh ta không hề tin lời các cô nói. Lúc này toàn bộ lực chú ý của anh ta đều tập trung tên người rắn lớn , hoàn toàn không phát hiện người vợ quay mặt ra cửa nãy giò vẫn không nhúc nhích.
Dưới sự trấn an của Từ An Diễm rắn lớn từ từ bình tĩnh xuống, dáng vẻ uể oải iu xìu. Hàn Hướng Nhu duỗi tay sờ đầu bà ấy sắc mặt nghiêm trọng. Từ An Diễm lo lắng nhìn Hàn Hướng Nhu, vừa thấy sắc mặt cô không tốt cô ấy lập tức hốt hoảng: “Thư ký Hàn, rốt cuộc là sao vậy? Mẹ tôi còn có thể cứu chữa không?”
“Đây là nguyền rủa của rắn.” Hàn Hướng Nhu lấy bút vẽ bùa và chu sa trong túi ra: “Thông thường chỉ có rắn tinh đạo hạnh lâu năm mới làm ra nguyền rủa mạnh thế này được. Bọn họ dùng pháp lực của mình làm cái giá để nguyền rủa, nói vậy nếu không phải thù sâu tựa như biển cũng sẽ không dùng phương pháp này. Dù sao hiện nay linh khí trong đất trời khan hiếm, tu luyện thành hình người không quá dễ dàng nói ít thì cũng phải một ngàn năm.” Cô phối chu sa xong nhìn bóng dáng người phụ nữ ngoài cửa nhỏ giọng hỏi: “Chị dâu cô tên gọi là gì?”
“Chị dâu tôi tên Mặc Tiểu Trinh.” Từ An Diễm liến nhìn theo tầm mắt Hàn Hướng Nhu, không hiểu ra sao hỏi: “Chị dâu, chị đứng đó làm gì?”
Lúc này Từ An Bình mới nhận thấy vợ mình đứng đó nửa ngày không nhúc nhích, vội vàng chạy tới kéo vợ mình qua thì phát hiện cả người cô ta cứng còng, chờ nhìn thấy bùa vàng trên mặt vợ anh ta càng ngây ra, duỗi tay kéo xuống hỏi: “Đây là cái gì?”
Tuy bùa đã lấy ra nhưng thuật pháp Hàn Hướng Nhu hạ vẫn chưa phá, cô dùng bút chu sa vẽ một chút trong không khí, lúc này Mặc Tiểu Trinh mới cảm giác gông cùm xiềng xích trên người biến mất, cơ thể lại được khôi phục tự do. Cô ta đã lấy tay chồng xoay người nhìn Hàn Hướng Nhu, trong mắt mang theo sợ hãi và bất an: “Rốt cuộc cô là người phương nào? Vì sao lại xen vào chuyện của người khác?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-357.html.]
Hàn Hướng Nhu chế chu sa thÔng thả ung dung nói: “Cô đã đến đây vì báo thù, không bằng năm mặt một lời nói thẳng ra luôn đi, nếu bà ấy thật sự thiếu cô một mạng, tôi sẽ không nhúng tay, nhưng nếu là vì cô càn quấy, vậy cũng đừng trách tôi không khách sáo.”
“Báo… Báo thù?” Từ An Bình bất an liếc mắt nhìn Mặc Tiểu Trinh một cái: “Cô ấy nói vậy là sao? Ai báo thù?”
Mặc Tiểu Trinh không để ý Từ An Bình mà từ từ ngồi xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt.
Hàn Hướng Nhu chế chút chu sa dùng nó vẽ hoa văn kỳ quái lên nửa thân trên của rắn lớn. Lúc Hàn Hướng Nhu vẽ xong nét cuối cùng, hoa văn kia như sống lại bắt đầu vặn vẹo xoay tròn lên, theo tiếng kêu xì xì của rắn lớn nó điên cuồng vặn vẹo nửa người trên. Hoa văn chuyển động càng lúc càng nhanh, rất nhanh đã biến thành từng chùm sáng đỏ bao phủ hoàn toàn nửa người trên của rắn lớn.Do ánh sáng đỏ quá chói mắt mấy người trong phòng vẫn chưa thấy rõ rắn lớn đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ có thể nghe ra được tiếng kêu xì xì thảm thiết của rắn lớn dần biến thành tiếng rên rỉ của con người. Qua chừng năm sáu phút sau, ánh sáng đỏ dần mờ đi, nửa người trên của rắn đã khôi phục lại hình người là một cụ bà hơn sáu mươi tuổi, trên mặt đều là từng vết đỏ ngang dọc, đó là dấu vết do Từ An Bình dùng sào phơi đồ kẹp ra khi nãy.
Khi biến thành rắn quần sao trên người bọ cụ đã bị xé nát, bà ấy thấy cơ thể mình trần trụi thì hai tay vội vàng ôm lấy cánh tay. Từ An Diễm thấy thế nhanh chóng lấy một bộ áo ngủ từ tủ quần áo ra tròng lên cho mẹ, lại khoác thêm cho bà ấy một chiếc áo lông dê hở cổ bên ngoài. Từ An Bình đã bị cảnh tượng trước mắt khiếp sợ, anh ta hốt hoảng chỉ vào bà cụ nửa ngày sau mới nói được một câu: “Mẹ, mẹ là Bạch Tố Trinh hả?”Cụ bà thật sự sắp bị thằng con ngốc nghếch của mình chọc cho tức điên rồi, bà ấy chỉ vào Mặc Tiểu Trinh nằm liệt dưới đất nói: “Vợ anh mới là rắn tinh Bạch Tố Trinh đây này! Tôi biến thành thế này là nhờ ơn vợ anh đấy!”
Mặc Tiểu Trinh từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt lóe vẻ hung ác: “Đều là do bà nợ tôi! Tôi muốn bà phải trả giá bằng mạng sống!”Hai anh em ngây ra như phỗng trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu là chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết đứng im một chỗ. Hàn Hướng Nhu kéo chiếc ghế tựa duy nhất trong phòng ra ngồi bên mép giường, ôm cánh tay nhìn bà cụ mình người đuôi rắn và rắn tinh nằm trên mặt đất, thản nhiên hỏi: “Hai người nói rõ ân oán giữa hai bên một lần đi. Mặc Tiểu Trinh, cô nói trước xem là chuyện như thế nào?”