Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 360
Cập nhật lúc: 2024-11-14 08:30:20
Lượt xem: 48
Chương 360:
Cô nghe xong lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Vậy chuyện này để nói thôi, gọi hồn phách của ông ấy đến hỏi là biết.” Hàn Hướng Nhu lấy bút vẽ bùa và giấy vàng ra, hỏi mẹ Từ về bát tự và ngày mất của chồng bà ấy, sau đó viết chúng tên lá bùa, đốt một lá bùa mời thần rồi đốt lá bùa cô viết.
Khoảng mười mấy phút sau, trong nhà đột nhiên xuất hiện một cánh cửa. Chu Tân mặc quan bào của lão gia Thành Hoàng dẫn theo 2 quỷ sai áp giải một hồn phách bước ra khỏi cánh cửa. Hàn Hướng Nhu lấy một nén hương ra khỏi túi xách đốt rồi đặt tên bàn, mặc dù không có lư hương, sÔng nén hương vẫn đứng thăng trên bàn và cháy rất nhanh. Từ An Diễm cảm thấy lúc này đầu óc mình không thể động não được nữa, cô ấy đã thấy yêu tỉnh vừa thấy được quỷ, như nén hương này dễ dàng đứng thẳng trên bàn cũng chăng có gì hiếm lạ.
Cô thấy Chu Tân cũng tới, mỉm cười chào đón: “Sao Chu đại nhân lại đích thân đến đây, gọi hai quỷ sai đưa tới là được mà.”
Chu Tân cười ha hả khoát khoát tay: “Không sao, bổn quan cũng đúng lúc lên đây hóng mát một lúc, cô gặp phải chuyện gì à?”
Hàn Hướng Nhu kể lại đầu đuôi mọi chuyện, tiếp đó bất đắc dĩ xòe tay ra: “Tôi cũng không phải là Pháp Hải không nói lý lẽ, Mặc Tiểu Trinh người ta dù mất tu vi cũng phải trả thù, dù sao cũng phải hiểu rõ chuyện rồi hẵng nói.”
TBC
Ông ấy gật gật đầu, quát một tiếng với quỷ hồn đang ngơ ngác bên cạnh: “Từ Trung Hoa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-360.html.]
Một tiếng quát mang theo chính khí của lão gia Thành Hoàng đã đánh vào ba hồn bảy vía của Từ Trung Hoa, hồn thể của ông ấy chấn động mạnh, lại lần nữa khôi phục ý thức. Ông ấy ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, trong mắt thoáng qua vẻ mặt ngập ngừng: “Chỗ này hình như là nhà của gia đình tôi.”
Mẹ của Từ An Diễm là Lý Mẫn thấy hồn phách của Lý Trung Hoa, lập tức bụm mặt khóc thất thanh: “Con ma c.h.ế.t tiệt nhà ông còn nhớ đây là nhà ông à, ông mau nói với người ta đi, rốt cuộc 20 năm trước ông có g.i.ế.c con người ta hay không?”
Từ Trung Hoa nhìn Lý Mẫn, bấy giờ mới muộn màng nhận ra: “Bà là vợ tôi, Lý Mẫn? Sao bà lại biến thành rắn rồi?” Ông ấy quay đầu lại nhìn thấy Mặc Tiểu Trinh, nhất thời sợ c.h.ế.t khiếp: “Má ơi, đây còn có một con nữa, sao nhà tôi lại biến thành ổ rắn rồi?”
Hàn Hướng Nhu cạn lời tiến tới, chỉ vào Mặc Tố Trinh nói: “Người ta tìm đến nhà ông trả thù, 20 năm trước ông có g.i.ế.c c.h.ế.t 3 con rắn không?”“Có!” Từ Trung Hoa gật đầu vô cùng tự nhiên, còn không quên khoa tay múa chân: “Rất to luôn, lần đầu tiên tôi nhìn thấy rắn lớn như thế đó.”Cô nhức đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, đúng lúc này, lại nghe ông ấy nói tiếp: “Điều thần kỳ nhất là chúng còn biết nói chuyện, giống hệt như Tân bạch nương tử truyền kỳ trên tivi á. Lúc đó tôi kích động không thôi, còn muốn xách một con về làm vợ cho con trai tôi nữa, kết quả hỏi ra chúng đều là rắn đực.”Hàn Hướng Nhu đột nhiên ngẩng đầu lên, khó tin nhìn ông ấy: “Rắn thần kỳ như thế mà ông còn g.i.ế.c chúng nó à?”
“Tôi cũng có muốn đâu, rắn biết nói chuyện này còn đáng giá hơn động vật quý hiếm nữa, là bọn chúng ép tôi mà.”Từ Trung Hoa vẫn nhớ lại chuyện năm đó, nó vẫn rành rành trước mắt: “Cô nghe tôi chi tiết nhé. Tôi nhớ ngày đó là cuối tuần, tôi được nghỉ nên ra ngoài leo núi. Bình thường tôi cũng thích leo núi hay đi bơi gì đó, cho nên tùy tiện mang theo ít lương khô và nước rồi ra ngoài. Ngày đó vốn dĩ tôi đi cùng mấy người bạn, sau đó tôi cúi đầu buộc dây giày một lúc thì không thấy bọn họ nữa, một mình tôi càng đi càng xa rồi lạc đường trong núi sâu, đi kiểu gì cũng không tìm được đường. Đúng lúc này, ba con rắn to lớn vây lấy tôi, lúc đó tôi tưởng rằng mình chắc chắn chôn thây trong miệng rắn rồi, kết quả 3 con rắn lại đột nhiên lên tiếng...”Mặc Tiểu Trinh bất ngờ trườn tới, vẻ mặt kích động hỏi: “Chúng nó nói gì?”“Chúng nó cầu xin tôi g.i.ế.c c.h.ế.t chúng nó.”
Từ Trung Hoa tiếp lời với vẻ mặt vô tội: “Con rắn đen lớn nhất nói mẹ của bọn chúng đã lãng phí gần 100 năm để ấp trứng rồi tìm thảo dược mở linh trí và kéo dài tuổi thọ cho bọn chúng, cho nên tu vi vẫn luôn trì trệ không tiến lên. Nó nói yêu tộc tu luyện là đi ngược với trời, nếu mẹ nó tiếp tục lãng phí thời gian lên người chúng, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ. Dù sao bọn chúng cũng sống không được lâu nữa, còn tiếp tục lãng phí thiên tài địa bảo và thời gian của mẹ chính là tạo nghiệp chướng. Vì thế chúng cầu xin tôi g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng, để mẹ chúng thoát khỏi 3 gánh nặng là chúng nó.”Trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả Mặc Tiểu Trinh cũng ngẩn ra, không dám tin nhìn Từ Trung Hoa: “Ông nói gì cơ? Ông nói là chính chúng nó tự tìm đường c.h.ế.t ư? Sao có thể thế được?”