Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 363
Cập nhật lúc: 2024-11-14 08:32:12
Lượt xem: 41
Chương 363:
Cô ta dừng một lúc rồi tiếp lời: “Chị có hai căn nhà đứng tên chị. Đợi sau khi chị c.h.ế.t rồi, căn nhà hai anh chị đang ở cho anh em, căn nhà còn lại kia cho em, xem như là đáp đền của chị.” Từ An Diễm lạnh lùng nhìn cô ta: “Bản thân tôi biết kiếm tiền, ai cân đồ của cô chứ.” Mặc Tố Trinh mỉm cười, tùy tiện đáp tời: “Dù sao đó cũng là vật ngoài thân, không có tác dụng đối với chị, các em tùy ý xử lý đi.”
Cô ta giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, lại đến trước mặt Từ Trung Hoa, trên mặt lộ vẻ kiên quyết: “Là tôi hại c.h.ế.t ông, tôi sẵn lòng đền mạng cho ông.”
Từ Trung Hoa im lặng một lát, quay đầu lại nhìn vợ và con cái, cuối cùng lắc lắc đầu: “Cô cũng là rắn tinh tu luyện ngàn năm, tôi cũng không đành lòng hại mạng cô. Nếu cô đã bồi thường cho nhà tôi rồi, chuyện này cứ vậy quên đi.” Dường như ông ấy lo vợ mình sẽ bất mãn, liền thấp giọng khuyên nhủ cô ta: “Oán thù báo đáp oán thù đến khi nào, tôi cũng không so đo, cô cũng đừng tức giận nữa.”
Lý Mẫn nhìn ông ấy, không nhịn được lau nước mắt: “Ông c.h.ế.t thì sạch rồi, đâu biết tôi nuôi con cái trong 20 năm qua như thế nào.”
“Tôi biết tôi biết mà, sao tôi lại không biết được chứ?” Từ Trung Hoa chép miệng với con trai mình: “Nhìn bộ dạng ngu ngốc kia của Từ An Bình cũng biết bà phiền lòng cỡ nào. Nếu không như vậy đi, bà đợi tôi 20 năm, bây giờ đến lượt tôi đợi bà. Bà tận hưởng sự hiếu thảo của con trai và con gái ở dương gian thật tốt, tôi sẽ ở dưới âm phủ đợi bà 20 năm. Sau này hai chúng ta cùng đi đầu thai, kiếp sau tôi sẽ bầu bạn với bà.”
Lý Mẫn nghe thấy thế, không nhịn được bật cười trách mắng: “Ông chỉ biết nói bậy, lão gia Thành Hoàng còn đang ở đây đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-363.html.]
Chu Tân vuốt râu cười nói: “Không sao, bổn quan nể mặt đại sư Hàn, có thể cân nhắc yêu cầu của Từ Trung Hoa tùy tình hình. Chẳng qua hai người có thể đầu thai thành vợ chồng ở kiếp sau hay không thì phải xem duyên phận của cả hai, bổn quan không quản lý được việc này.”
TBC
Từ Trung Hoa và Lý Mẫn vội vàng cúi người cảm ơn Chu Tân, ông ấy xua xua tay: “Được rồi, nếu chuyện đã xong rồi, vậy bổn quan sẽ mang hồn phách của Từ Trung Hoa trở về.”
Ông ấy liếc nhìn người nhà, vui vẻ vẫy vẫy tay: “Được rồi, mọi người đừng lo, chỗ lão gia Thành Hoàng có ký túc xá, hai người ở một phòng, điều kiện rất tốt. Cả nhà rảnh rỗi thì đốt chút tiền giấy, quần áo hay chút cống phẩm gì đó cho tôi thì hay hơn. Nếu như có cơ hội, tôi sẽ báo mộng cho cả nhà, cũng đừng nhớ tôi nhé.”Hai quỷ sai dẫn ông ấy vào quỷ môn, Chu Tân kéo Hàn Hướng Nhu sang bên cạnh, nhỏ giọng thì thầm: “Mấy ngày nay ta định đến phủ Thành Hoàng ở thủ đô một chuyến. Thành Hoàng ở thủ đô khi còn sống là đại tướng quân, chính trực ghét xu nịnh. Nếu chúng ta có thể hợp tác với ông ấy, thế thì ba tên Thành Hoàng giả khác sẽ dễ xử lý hơn nhiều.”Cô nghe thấy thế, không khỏi hạ thấp giọng dặn dò: “Ông đừng vội nói cho đối phương, Diêm Vương muốn cướp ngôi không biết đã lôi kéo được bao nhiêu quỷ sai, ông đừng có kéo mình vào trong.”
Ông ấy gật đầu: “Cô ở dương gian bên này cũng phải chú ý, nếu lần sau bắt được tổ chức có ấn quan, xem xem có thể tìm hiểu nguồn gốc tóm được tội phạm hay không.”Hai người thì thà thì thầm một hồi, Chu Tân chắp tay tạm biệt trở về âm phủ. Trong nhà yên tĩnh trở lại, Hàn Hướng Nhu thấy Mặc Tiểu Trinh vẫn còn quỳ dưới đất, bèn quay đầu lại nhìn người nhà họ Từ: “Mọi người đồng ý để cô ấy đi không?”Lý Mẫn thở dài một hơi: “Chẳng phải nói pháp lực của cô ta cũng mất rồi ư? Vậy thì thả đi. Cô ta làm chuyện này xong ắt sẽ bị trời phạt, chúng tôi sẽ không làm bẩn tay mình.”
“Vậy được rồi.” Hàn Hướng Nhu đỡ Mặc Tiểu Trinh lên: “Pháp lực của cô đủ để chống đỡ cho cô trở về trên núi, tự cô đi đi.”Cô ta gật đầu, vừa xoay người đã hóa thành một luồng gió đen lao ra khỏi cửa sổ, chạy thẳng đến phía Tây núi.Chuyện nhà họ Từ kết thúc, trừ Từ An Bình ngơ ngác sững sờ đứng bên cửa sổ ra, hai mẹ con Lý Mẫn đều thở phào nhẹ nhõm. Từ An Diễm nhìn căn nhà lộn xộn, lúc này mới nhớ đến Hàn Hướng Nhu đến nhà lâu rồi mà mình chưa hề rót nước cho người ta, bèn vội vàng vào nhà bếp rót nước trà mang ra.
Cô nhận lấy uống một ngụm, cười nói: “Được rồi, cô cũng đừng làm gì nữa, thời gian không còn sớm, tôi cũng cần phải trở về đây.”Lý Mẫn nghe thấy thế, mau chóng cầm hộp để ở bên cạnh lên, cung kính đưa cho Hàn Hướng Nhu, nói cảm ơn: “Đại sư, chuyện lần này đều nhờ có cô, nếu không phải cô đến, sợ rằng lúc này tôi đã bị lột da hầm trong nồi từ lâu rồi. Lúc nãy tôi nghe được ý tứ trong lời con rắn yêu kia, dược liệu này rất quý giá, người bình thường như chúng tôi dùng sẽ lãng phí. Tôi suy nghĩ rồi, vẫn tặng cho đại sư thì hơn, để tránh lãng phí những thứ này.”