Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 383
Cập nhật lúc: 2024-11-14 08:51:23
Lượt xem: 34
Chương 383:
"Không phải tại tôi ngại đâu." Mặc dù Hàn Hướng Nhu đỏ mặt, nhưng không chịu nhận thua. Nghe đến việc bạn bè bày "cửa ải đánh giá”, cô cười híp cả mắt: m"Thế phải xin phép họ đã, cơ hội phỏng vấn để đánh giá này tạm hoãn tại đi." Cố Bách Nhiên cười nhẹ, giọng hơi khàn: "Được, vậy anh chờ thông báro." Cúp điện thoại, Hàn Hướng Nhu thấy Trương Hân nháy mắt tỏ vẻ tò mò: "Ai muốn tụi này phỏng vấn vậy? Tiểu Nhu Nhu, chuyện này tà thế nào?”
Hàn Hướng Nhu mím môi cười với Trương Hân: "Mình còn chưa đồng ý mà."
Trương Hân nghe xong cười sặc sụa không ngừng: “Xem ra bát tự có khúc mắc đúng không, nếu không cậu đã cho tụi mình gặp anh ấy rồi, chờ ngày mai bọn Trần Thần tới, chúng ta họp nhau xem xử lý anh ấy như thế nào.”
Hàn Hướng Nhu giơ tay thu Thận Châu về, phá vỡ kết giới nơi này. Công viên nhỏ lại tối tăm như hũ nút. Bên ngoài tiếng người ồn ào lại rót vào lỗ tai hai người.
Trương Hân nhớ lại chuyện vừa rồi cứ như là một giấc mơ, cô ấy bèn duỗi tay ôm Hàn Hướng Nhu: “Nhu Nhu, lần này mình phải cảm ơn cậu. Nếu không cả đời này của mình sợ là sẽ bị hủy trong tay của Miêu Nam.”
TBC
“Được rồi, bạn bè mà cảm ơn cái gì?” Hàn Hướng Nhu vỗ cánh tay Trương Hân, móc từ trong bao ra một tấm bùa An Thần đưa cho cô ấy: “Hôm nay cậu đã chịu chút kinh sợ rồi, đặt bùa An Thần bên cạnh có thể ngủ ngon hơn một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-383.html.]
Tuy rằng Trương Hân nói buổi tối có cậu ngủ với mình thì còn an ổn hơn nhưng cô ấy vẫn trịnh trọng nhận lấy bùa An Thần của Hàn Hướng Nhu cho. Trải qua chuyện hôm nay cô ấy mới rõ mấy lá bùa của Hàn Hướng Nhu có tác dụng quan trọng đến thế nào.
Hai người ra khỏi công viên nhỏ, bên ngoài ngõ nhỏ ánh đèn lộng lẫy, khác hoàn toàn với thế giới tối tăm bên trong kia. Trương Hân nhìn xung quanh một lượt, tựa như nhìn thấy bóng dáng của Miêu Thụy và Miêu Nam, nhưng khi cô cẩn thận nhìn lại đã không thấy tung tích của bọn họ.
Trương Hân do dự một chút rồi hỏi: “Miêu Nam thành như vậy mà Miêu Thụy còn kiên trì đưa anh ta mang về thôn sao, vậy tại sao lúc trước cô ta lại cho anh ta tới lui đại học?
Hàn Hướng Nhu suy nghĩ rồi nói: “Năm đó có lẽ cô ta thật sự thích Miêu Nam, chỉ là cái “thích” này bị thời gian và sự lạnh nhạt của Miêu Nam bào mòn. Mình cảm thấy cảm tình của Miêu Thụy với Miêu Nam rất phức tạp, yêu hay hận đều có. Rốt cuộc cô ta vẫn là Thánh Nữ của tộc, chuyện Miêu Nam làm đã ảnh hưởng đến thể diện của cô ta. Mà cũng chính vì thể diện của Thánh Nữ, cô ta phải đưa Miêu Nam về để kết hôn, còn sau này xảy ra chuyện gì thì cũng không biết được.”Hai người về tới nhà, cha mẹ Trương Hân đang lo lắng chờ đợi, vừa thấy hai người trở về bình an không có việc gì thì thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó truy hỏi: “Thế nào, con và Miêu Nam chia tay rồi sao? Tìm được người hại con chưa?”“Mọi chuyện đều đã được giải quyết ổn thỏa rồi ạ! Nhu Nhu nhà chúng ta quá lợi hại, cậu ấy vừa ra tay thì hai người kia đã bó tay chịu trói.” Trương Hân đầy vẻ vui mừng lẫn sùng bái: “Trên người con bị Miêu Nam hạ cổ trùng, cho nên mới cầm lòng không đậu mà thích anh ta. Hiện tại Nhu Nhu đã giúp con lấy cổ trùng ra, hai người kia cũng trở về tộc, về sau sẽ không xuất hiện ở trước mặt con lần nào nữa đâu.”“Tốt quá! Tốt quá rồi!” Mẹ Trương vì vui mừng quá đỗi mà bật khóc, lau nước mắt rồi lại nở nụ cười: “Hai đứa về trễ thế có đói bụng không? Để mẹ chuẩn bị chút gì cho hai con ăn nhé?”
"Con đói rồi." Trương Hân xoa bụng nói: "Tối nay đối diện với Miêu Nam con ăn không nổi, tổng cộng cũng không ăn được bao nhiêu. Mẹ, hay là mẹ làm cho chúng con bát mì sợi đi." Trương Hân quay đầu cười nói với Hàn Hướng Nhu: Mẹ mình nấu mì ngon lắm, nếu có thêm thịt băm mình có thể ăn hai bát."Mẹ Trương cười nói: "Mì sốt thịt băm để mai ăn, tối nay ăn mì gà, tối nay mẹ đã hầm sẵn nước dùng gà chuẩn bị cho bữa sáng rồi, giờ nấu mì với nước dùng gà cho các con."Mẹ Trương vui sướng hài lòng, cha Trương vội mời hai người ngồi xuống, xoay người lấy từ dưới bàn trà ra một phong bì đưa cho Hàn Hướng Nhu: "Hướng Nhu à, chú nghe nói nghề của các cháu ra tay đều rất đắt, chú không biết bao nhiêu là phù hợp, chú đã chuẩn bị một thẻ ngân hàng…"Chưa nói hết câu, Hàn Hướng Nhu đã đẩy phong bì trả lại: "Chú nói thế là khách sáo quá rồi, 4 chúng cháu trong ký túc xá thân nhau như người một nhà, tình cảm 4 năm qua không thể đo đếm bằng tiền, chú đưa tiền thế này chẳng phải làm cháu mất mặt sao."
Nhìn vẻ mặt khó xử của bố Trương, Hàn Hướng Nhu cười nói: "Hơn nữa, sau này cháu có thời gian còn thường xuyên đến Bắc Kinh chơi, lúc đó nhờ cả nhà chiêu đãi cháu là được.”