Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 389
Cập nhật lúc: 2024-11-14 09:06:03
Lượt xem: 33
Chương 389:
Mặc dù hai người miệng nói không có, nhưng càng nhìn ngọn núi mà họ đã nhìn thấy vô số lần mỗi năm, họ càng cảm thấy sợ hãi. Lý Chấn Quốc đưa tay lên miệng gọi to hai tiếng Hàn đại sư, tiếng vọng xa xa tan đi nhưng không ai đáp tại. Vương Hổ nhìn thấy mồ hôi lạnh trên mặt Lý Chấn Quốc, vội nhắc nhở: “Đại ca, không phải anh có số điện thoại của Hàn đại sư sao? Gọi điện hỏi cô ấy đi hướng nào đi!” Lý Chấn Quốc lúc này mới tỉnh táo tại, vội lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Hướng Nhu, vài giây sau điện thoại thông báo: “Xin tỗi, số điện thoại quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui tòng gọi lại sau...
Lý Chấn Quốc và Vương Hổ nhìn nhau, biệt thự nhà họ ở đây, hè năm nào họ cũng ở đây một thời gian, ngọn núi này cũng leo không ít lần, dù lên đến đỉnh tín hiệu vẫn đầy, sao giữa núi lại không có tín hiệu.
TBC
Vương Hổ nghĩ rằng nơi này có lẽ có điều gì bí ẩn, nếu không Hàn đại sư cũng không thể từ cửa sổ nhìn qua đây một cái rồi chạy thẳng tới nơi này: “Đại ca, hay chúng ta quay lại con đường nhỏ đợi đi, kẻo lạc đường với Hàn đại sư.”
Mặc dù Lý Chấn Quốc có vẻ cao lớn, thô kệch nhưng gần đây anh ta bị chuyện biệt thự nhà mình làm cho sợ hãi, vì thể diện của đại ca nên anh ta mới cố chịu, nghe Vương Hổ nói vậy liền gật đầu đồng ý: “Cậu nói đúng, chúng ta vẫn nên quay lại con đường nhỏ đợi.”
Hai người quay đầu vội vàng trở về, đi khoảng mười phút, họ dần dần nghe thấy tiếng côn trùng chim chóc, mặt trời chiếu lên người ấm áp, thậm chí có chút nóng, cảm giác lạnh lẽo đến xương vừa rồi như một giấc mơ. Lý Chấn Quốc và Vương Hổ nhìn nhau, cùng nhìn về nơi mình vừa đi qua, luôn cảm thấy nơi đó dường như giấu thứ gì rất đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-389.html.]
Hàn Hướng Nhu hoàn toàn không để ý đến Lý Chấn Quốc và Vương Hổ không theo kịp, lúc này cô chỉ chú ý đến một kết giới có chút hư hỏng, âm khí nồng đậm từ khe hở kết giới tràn ra, làm cho khu vực này chim chóc côn trùng đều biến mất.
Hàn Hướng Nhu thấy kết giới bị hỏng liền không dùng bùa phá trận mà cẩn thận tìm các điểm hư hỏng rồi xé rộng khe hở ra một chút, lách mình đi vào.
Phạm vi kết giới không lớn, chỉ khoảng bốn năm trăm mét vuông, ở giữa có một giếng nước, xung quanh giếng bố trí trận tụ âm. Hàn Hướng Nhu vốn là thể chất cực âm, trận tụ âm đối với người khác thì rất nguy hiểm nhưng với cô thì không có chút nguy hiểm nào, những âm khí đó chui vào cơ thể qua lỗ chân lông làm cô rất dễ chịu.
Hàn Hướng Nhu vào trung tâm trận tụ âm, phát hiện âm khí đều tập trung vào giếng này. Giếng sâu không thể đo được, lại có mực nước rất cao, không nhìn thấy gì bên trong.Hàn Hướng Nhu đi quanh giếng một vòng, nhặt một viên đá ném xuống, một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng đá rơi xuống. Cô suy nghĩ rồi lấy từ trong túi ra một tờ giấy vàng, gấp thành một chiếc thuyền nhỏ đặt lên mặt nước. Thuyền nhỏ trôi một vòng trên mặt nước rồi từ từ chìm xuống, Hàn Hướng Nhu dùng thần thức gắn vào thuyền giấy theo cùng, khoảng mười mét sau thần thức đột nhiên bị cắt đứt, thuyền giấy cũng không biết đã đi đâu.Hàn Hướng Nhu nhìn giếng có chút bất lực, biết rõ giếng này có vấn đề nhưng xuống giếng thì thực sự nguy hiểm, không nói đến vấn đề thở trong nước, chỉ độ cao mười mấy mét thẳng đứng này cô xuống rồi cũng không lên được.Sau khi đi quanh giếng vài vòng, cô quan sát tình hình trong kết giới, hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết truy tìm nào. Xem ra chỉ có thể dựa vào những hồn ma vào biệt thự nhà Lý Chấn Quốc ban đêm mới có thể biết được giếng này có chuyện gì.
Hàn Hướng Nhu ra khỏi kết giới, sửa lại phần mình xé ra một chút để tránh lộ quá nhiều âm khí ra ngoài. Cô theo đường cũ trở lại, từ xa đã thấy Lý Chấn Quốc và Vương Hổ nhắm mắt, miệng không biết đang lẩm bẩm gì, trong rất thành kính.Hàn Hướng Nhu gọi một tiếng, Lý Chấn Quốc mở mắt ra, thấy Hàn Hướng Nhu liền vui mừng: “Hàn đại sư, cô về rồi!”Hàn Hướng Nhu liếc nhìn anh ta, hỏi một câu: “Vừa rồi anh lẩm bẩm cái gì thế?”“Hì hì, chỉ là cầu thần phật phù hộ thôi.” Lý Chấn Quốc gãi đầu cười ngượng: “Tôi cầu hết các thần như Vương Mẫu nương nương, Thái Thượng Lão Quân, chúa Giê-su, đừng để ma quỷ bắt tôi đi.”
Hàn Hướng Nhu: “…”Nhìn biểu cảm cạn lời của Hàn Hướng Nhu, Lý Chấn Quốc thông minh nín cười, ngượng ngùng hỏi: “Đại sư, cô thuộc môn phái nào?”“Phái Thiên Nhất.” Hàn Hướng Nhu dừng lại một chút rồi bổ sung: “Môn phái chúng tôi tu luyện công pháp đạo giáo.”“Ồ ồ tôi hiểu rồi.” Lý Chấn Quốc lập tức nói: “Lần sau tôi sẽ cầu Thái Thượng Lão Quân phù hộ, đây là người nhà mình!”