Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 432
Cập nhật lúc: 2024-11-14 09:46:33
Lượt xem: 24
Chương 432:
Đại sư giả lạnh sống lưng, đang định trốn sang bên cạnh thì thấy một người trong đội ngũ bị thứ gì đó vướng chân, đầu lảo đảo lìa khỏi cổ rồi rơi xuống đất, lăn xuống đụng vào chân của hắn ta. “Đại sư” cứng người nhìn chiếc đầu trên mặt đất, muốn chạy nhưng hai chân lại nặng trịch, không dám cử động. Chiếc đầu kia nỗ lực ngước mắt nhìn lên, thê thảm cầu xin: “Nhờ ông nhặt lên giúp tôi với, thân thể tôi không đến đây được.” “Đại sư” thấy chiếc đầu trên mặt đất bắt đầu nhảy lên trên người mình thì bị dọa khóc. Cũng không biết hắn ta lấy đâu ra sức, cuối cùng cũng có thể đi chuyển, hoảng hốt chạy trốn mất dạng. Cái đầu phía sau không cam tòng nhảy đuổi theo: “Giúp chút thôi, giúp tôi đặt đầu lại cổ với.”
“Đại sư” giả vừa gào khóc vừa kêu cứu mạng, cũng không biết chạy bao lâu, đột nhiên hắn ta phát hiện phía trước có một cây cầu, trước cầu có một tấm bia đá, bên trên ghi ba chữ “cầu Nại Hà” rất to.
Bình thường ở thành quỷ không thiếu mấy nơi đi dạo như này nên đại sư giả cũng không nghĩ nhiều. Chờ hắn ta chạy đến giữa cầu mới phát hiện nước sông hai bên dâng lên, vô số quỷ đói chui ra từ trong nước rồi duỗi tay nắm lấy cổ chân của hắn ta. Lúc này “đại sư” giả mới nhận ra có lẽ chính mình đã đi xuống địa phủ.
Nhưng đang yên đang lành tại sao hắn ta lại c.h.ế.t cơ chứ? Không lẽ hắn ta bị đôi người yêu giàu có vừa nãy g.i.ế.c hại?
“Đại sư” giả đang mải nghĩ ngợi nên hơi ngẩn người, chân cẳng cũng bước chậm lại. Đúng lúc này có hai con quỷ đói bắt được mắt cá chân của hắn ta, túm hắn ta xuống dưới cầu Nại Hà, ngã xuống hồ máu. Thấy vậy, một đám quỷ đói hưng phấn lao đến lôi kéo, bắt đầu cắn xé thịt của hắn ta.
Đại sư giả trơ mắt nhìn bản thân bị vô số quỷ đói vây quanh, thịt trên người dần dần biến mất, thậm chí có quỷ đói gặm cắn đầu của hắn ta.
“A a a a!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-432.html.]
“Đại sư” giả một tay ôm đầu la hét thất thanh, một tay khác ra sức đánh đ.ấ.m con quỷ đang gặm đầu mình. Đánh một lúc lâu hắn ta mới phát hiện cảm giác đau đớn thấu xương vừa rồi đã biến mất, cảm giác bị cắn xé cũng dừng lại. Hắn ta nhắm mắt giơ tay sờ mặt, thịt còn rất nhiều, da cũng còn, có vẻ không bị quỷ đói ăn mất.
“Đại sư” giả tắt tiếng, cẩn thận dịch tay ra hai cm, cẩn thận nheo mắt lại, lúc này mới phát hiện làm gì có cầu hay nước hay quỷ đói nào. Chỉ có hai người trẻ tuổi đang thÔng thả ung dung đứng nhìn hắn ta, nhìn rất giống người giàu có ngu ngốc chuẩn bị bị hắn ta lừa vừa nãy.Hắn ta thả tay xuống, "đại sư” bị dọa nên đầu óc hơi chậm chạp, tạm thời chưa kịp phản ứng lại: “Chỗ này chỗ nào vậy?”
Nhìn bộ dáng nhát gan của hắn ta, Hàn Hướng Nhu khinh bỉ: “Không phải ông bảo bùa của ông rất hiệu nghiệm hả? Vừa có thể bảo vệ thân thể vừa có thể gọi sét đánh xuống, sao nhìn thấy quỷ lại bị dọa thành như vậy?”Lúc này “đại sư” mới ngộ ra bản thân gặp phải đại sư thực thụ, vỗ đùi kêu to: “Trời ạ tổ tông của tôi, nếu ngài hiểu rõ thì đừng để ý đến tôi là được, việc gì phải dọa tôi như vậy chứ.” Hắn ta chống tay run rẩy đứng lên, dựa vào tường thở hổn hển, hai chân bị chuyện vừa rồi dọa mềm không còn chút sức nào: “Tôi còn tưởng rằng tôi c.h.ế.t rồi cơ, sợ c.h.ế.t mất.”
Hàn Hướng Nhu lạnh lùng nói: “Mới vậy đã bị dọa c.h.ế.t rồi? Không phải lúc lừa người rất thuận tay hay sao? Ông nói xem ông đã lừa được bao nhiêu lá bùa 10 ngàn rồi?”“Cũng không phải tất cả đều đắt như vậy.” Đại sư giả xấu hổ gãi mặt, nhỏ giọng biện minh: “Bình thường tôi chỉ lấy 2 ngàn, thi thoảng cũng bán mấy trăm…” Hắn ta chỉ vào quần áo của hai người: “Không phải do tôi nhìn thấy bộ dáng của hai người rất có tiền hay sao, cho nên muốn lừa một khoản lớn.”
Hàn Hướng Nhu vẫy vẫy lá bùa giả: “Vậy là tôi còn phải cảm ơn sự ưu ái ông hả?”“Đại sư” giả xấu hổ cười, ngoại trừ câu “không dám không dám” ra thì không biết nói gì cả.
TBC
Thấy trời càng ngày càng tối, du khách trong thành quỷ cũng về gần hết, Hàn Hướng Nhu cũng không có tâm trạng lãng phí thời gian với hắn ta, ném bùa giả vào trong lòng n.g.ự.c hắn ta: “Tự đi tự thú đi, đến đó khai đúng sự thật mấy năm nay ông đã lừa tổng cộng bao nhiêu tiền.”Nhớ đến khoản tiền phi pháp mà mình lừa được trong mấy năm nay, đại sư giả sợ đến mức túm rớt râu giả: “Đại sư, cầu xin ngài có gì thì nói luôn ở đây được không! Đừng động tí thì đi tự thú, mọi chuyện không nghiêm trọng đến mức này đúng chứ.”
Thấy hắn ta nhích lại gần Hàn Hướng Nhu, Cố Bách Nhiên duỗi tay ngăn hắn ta lại, không cần phải nói gì, chỉ với ánh mắt lạnh băng kia cũng đủ khiến kẻ lừa đảo sợ hãi lùi về sau ba bước.