Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 433
Cập nhật lúc: 2024-11-14 09:47:00
Lượt xem: 32
Chương 433:
Cố Bách Nhiên thả tay xuống, nhìn đồng hồ rồi nói với Hàn Hướng Nhu: “Sắp đến thời gian mà em tính được rồi, chúng ta chuẩn bị trước đi.” “Đại sư giả“ muốn chạy lại không dám, không muốn đi tự thú nhưng lại sợ vị đại sư thật này ra tay trừng trị mình, hắn ta đang bưồn rầu nghĩ cách thì nghe thấy Cố Bách Nhiên nói muốn đi tìm Qủy Môn, vội vàng ân cần chỉ tay về nơi xa: “Tôi biết vị trí của Qủy Môn, để tôi dẫn hai vị đi nhé.” Hàn Hướng Nhu không để ý đến hắn ta, cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, 6 giò 40 phút, còn 5 phút nữa là đến thời gian mà cô tính được.
Đại sư giả nhìn hai người nói đi tìm Qủy Môn nhưng lại đứng yên cúi đầu nhìn đồng hồ, hắn ta cảm thấy vô cùng khó hiểu. Nửa phút nữa là đến 6 giờ 45 phút, cuối cùng Hàn Hướng Nhu cũng ra tay. Cô lấy ra một lá bùa từ trong ví, dùng ngón tay vo tròn, lá bùa tự bốc cháy không cần lửa, sau đó một lỗ đen cao bằng người đột ngột xuất hiện trước mặt ba người.
Hàn Hướng Nhu lại cúi đầu nhìn đồng hồ, lúc kim đồng hồ dịch đến “12”, cô nhấc chân bước vào Qủy Môn, Cố Bách Nhiên đi theo sau.
TBC
Lần này “kẻ lừa đảo” bị cảnh tượng trước mặt dọa đái ra quần, chuyện vừa nãy còn có thể giải thích bằng ảo trận, nhưng hiện tại lại không thể giải thích nổi cảnh trước mắt.
Đúng rồi, vừa rồi người đàn ông giàu có kia nói muốn đi đâu cơ?
Đại sư giả cẩn thận nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ lại câu nói kia của Cố Bách Nhiên: Chúng ta đi vào Qủy Môn thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-433.html.]
Quỷ Môn?
Đại sư giả trợn trắng mắt, ngã nhào trên mặt đất, dưới mongướt đẫm: “Cứu mạng! Thành quỷ có quỷ!”
Hàn Hướng Nhu và Cố Bách Nhiên bước ra khỏi Qủy Môn thì phát hiện mình đang đứng trên một ngọn núi, ngọn núi trải dài không dứt, cao không thấy đỉnh, liếc mắt nhìn không thấy cuối, xung quanh tối tăm mờ mịt không nhìn rõ gì cả.Hàn Hướng Nhu vo bùa chú thả ra một vầng trăng nhỏ. Tận dụng ánh sáng, cô nhận thấy đường xuống núi thuận tiện hơn một chút, sau đó hai người đi xuống núi. Ai ngờ bọn họ đi mất hơn 3 tiếng mới xuống được chân núi, lúc này hai người mới phát hiện phần dưới của ngọn núi chìm trong làn nước đen kịt, không biết bên trong làn nước này có thứ gì, không chỉ nước màu đen, còn bốc mùi tanh thối.Tuy Hàn Hướng Nhu được nuôi thả từ nhỏ, không ít lần chạy vào nghĩa địa cũng không chịu nổi mùi khó chịu như này. Cô vội vàng lấy ra hai lá bùa ngăn mùi, đưa cho Cố Bách Nhiên một lá, một lá dán lên người mình.
Sau khi dán lá bùa lên người, dù không ngửi thấy mùi nhưng Cố Bách Nhiên vẫn không dám thở, anh cảm thấy có thể hít ít khí độc này sẽ sống lâu thêm mấy năm. Cố Bách Nhiên quan sát xung quanh, nhớ lại những gì mình từng đọc trong sách, khẳng định: “Khả năng nơi này chính là núi Phong Đô.”Hàn Hướng Nhu gật đầu: “Mùi này phát ra từ địa ngục Phong Đô, truyền thuyết nói những người gây ra tội ác cùng cực và tinh phách quỷ quái đều bị nhốt vào địa ngục Phong Đô, vĩnh viễn không được siêu sinh, còn đáng sợ hơn cả 18 tầng địa ngục. Qủy bị nhốt ở 18 tầng địa ngục chịu trách phạt mấy trăm năm còn có cơ hội đầu thai, nhưng quỷ ở đây chỉ có thể vĩnh viễn bị tra tấn. Nhưng nói đi nói lại, mọi chuyện đều có nhân quả, đây là quả đắng do bọn họ tự chuốc lấy.”Cố Bách Nhiên nhìn dòng nước đen ngòm quay cuồng phía dưới, nhíu mày: “Tại sao thứ đến từ địa ngục lại sinh ra tâm lý khám phá được chứ, đáng lẽ lúc trước Phong Đô Đại Đế nên xua tan linh trí của hắn ta.”
Hàn Hướng Nhu không nói gì, cô nhíu mày nhìn dòng nước đen ngòm sâu không thấy đáy kia, không biết nên đi đâu tìm kiếm đáp án mà Đô Thị Vương từng nói. Cô cầm la bàn bấm đốt ngón tay, cũng không biết có phải do dòng nước đen kịt này quấy nhiễu từ trường hay không, Hàn Hướng Nhu bấm đốt ngón tay vài lần cũng không tìm được manh mối. Cô lấy mai rùa của tổ sư gia ra, quyết định bói lại lần nữa.Một tay của Hàn Hướng Nhu cầm mai rùa, một tay lấy tiền xu từ trong túi, đúng lúc này không biết tại sao mai rùa lại rơi xuống dưới. Hàn Hướng Nhu và Cố Bách Nhiên vội vàng duỗi tay đỡ lấy, không ngờ tốc độ rơi xuống của mai rùa cực kỳ nhanh, chỉ nháy mắt đã rơi xuống mặt nước.Hàn Hướng Nhu vô cùng buồn bực, đây là mai rùa do chính tay tổ sư gia giao cho cô, trước khi phi thăng ông ấy còn dùng nó để bói toán. Nói thứ này là một trong bốn bảo bối trấn phái của phái Thiên Nhất cũng không quá, nhưng không ngờ hôm nay nó lại bị hủy trong tay cô.
Những suy nghĩ này chỉ lướt qua trong giây lát, thậm chí Hàn Hướng Nhu vẫn còn giữ nguyên tư thế đỡ mai rùa. Khoảnh khắc mai rùa chạm vào nước, nó đột ngột phóng to, giống như một chiếc thuyền, trôi nổi trên mặt nước.