Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 82
Cập nhật lúc: 2024-11-07 13:32:05
Lượt xem: 97
Chương 82:
Cô nhìn đống “thịt băm” trên mặt đất, sau đó lấy từ trong túi ra một lá bùa Rực Lửa ném xuống đất, một ngọn lửa lập tức bùng cháy và biến tất cả xác c.h.ế.t hóa thành tro. Nghĩa trang biến mất, Hàn Hướng Nhu quay tại tế đàn, cô từng bước đi lên phía trên, phát hiện có mấy người nằm lộn ngược ở giữa tế đàn. Hàn Hướng Nhu nhìn quần áo bọn họ đang mặc liền biết bọn họ chính là nhóm livestream đã biến mất một tháng trước. Hàn Hướng Nhu ngồi xổm xuống, chạm vào động mạch chủ của một người trong số đó, tốt quá, động mạch vẫn còn đập. Hàn Hướng Nhu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may mắn tà bọn họ chỉ ngất đi, không mất mạng.
"Hàn đạo hữu." Đột nhiên gần đó có tiếng bước chân, Hàn Hướng Nhu quay đầu nhìn lại, liền thấy Lý Đại Đông và Lưu Việt đi lên.
Hàn Hướng Nhu gật đầu với bọn họ: “Các anh đến vừa lúc, đặt bọn họ sang một bên đi.”
Lý Đại Đông tiến lên nhìn nhìn: “Ơ, đây là nhóm thanh niên mất tích tháng tước đúng không? Chính những con gấu đồ chơi này đã gây ra sự việc.”
Lưu Việt nhìn sắc mặt tái mét của bọn họ, nếu như Hàn Hướng Nhu bọn họ tới trễ mấy ngày nữa, có lẽ anh ta đã trở thành một trong số những người nằm bất tỉnh trên tế đàn này rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-82.html.]
Hai người mang tám người trẻ tuổi đặt sang một bên, lúc này Lý Khải và những người khác cũng đi lên, bởi vì trước đó Hàn Hướng Nhu đã dẫn đầu xử lý tử hồn và xác thối rữa, nên đám người Lý Khải khi đến chỉ gặp phải một số ác quỷ hoang dã, cũng thuận lợi hơn nhiều.
TBC
Hàn Hướng Nhu đi tới bát quái đồ bên ngoài, ném gương bát quái lên không trung, nghiêm nghị hét lên: "Đều đã đến đây rồi, giấu đầu và đuôi có thú vị không?"
Gương bát quái phát ra ánh sáng trắng, bao phủ toàn bộ bát quái đồ phía dưới, sau đó "Cạch" một tiếng, bát quái đồ tách ra, một cỗ quan tài từ giữa chậm rãi bay lên.
Hàn Hướng Nhu đưa tay lấy lại gương bát quái, cầm trong tay, nhìn chằm chằm người đàn ông bò ra khỏi quan tài. Người đàn ông này trong khoảng 40-50 tuổi, ăn mặc cổ trang như người thời xưa, trong tay cầm thật chặt một hạt châu.Hàn Hướng Nhu nhìn chằm chằm hạt châu hồi lâu: “Thận Châu?” Cô đột nhiên hiểu ra: “Ngươi chính là người đàn ông rơi xuống biển 500 năm trước đã g.i.ế.c Thận Nữ, cướp đi Thận Châu.”Người đàn ông nheo mắt nhìn Hàn Hướng Nhu, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác: “Ánh mắt tốt đấy, ấy vậy mà vừa nhìn đã biết là Thận Châu rồi. Không giấu gì ngươi, Trương Thiên Tường ta có vô số con cháu nhưng không có một đứa nào biết được bảo bối này của ta tên là gì cả.”
Lý Đại Đông nhìn Trương Thiên Tường, nhịn không được chửi ầm lên: “Thì ra ngươi chính là thằng khốn vÔng ơn bội nghĩa tán tận lương tâm kia, Thận Nữ có lòng tốt cứu ngươi, vậy mà ngươi lại lấy oán báo ơn g.i.ế.c c.h.ế.t Thận Nữ. Nếu không phải ngươi làm ra chuyện ác này thì Thận Nữ sẽ không tạo ra đảo Hải Thần, cũng sẽ không c.h.ế.t nhiều người như vậy!”“Thận Nữ à…” Trương Thiên Tường ngửa mặt lên trời cười to: “Ngươi nghĩ xem lại sao ta phải rơi xuống biển hả, tất nhiên là vì Thận Châu trong cơ thể Thận Nữ rồi. Ta vì bảo bối này mà phải cưới ả đàn bà toàn thân đầy mùi rÔng biển kia, lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ ả, để cho ả toàn tâm toàn ý tin tưởng ta, sau đó… Cho ả uống rượu pha thuốc mê hồn, một đao tiễn ả về trời. Các ngươi không biết ánh mắt của ả trước khi c.h.ế.t căm hận như thế nào đâu, ôi cái cảm giác đó vô cùng tuyệt vời!”Hàn Hướng Nhu lạnh lùng nhìn hắn, khinh thường phun ra hai chữ: "Biến thái!"
Lý Đại Đông cầm trong tay thanh kiếm gỗ đào đi đến trước mặt Hàn Hướng Nhu, cảnh giác nhìn Trương Thiên Tường: “Hắn lại muốn hiến tế cho mình nữa à?”"Đúng vậy, bọn chúng không chỉ là vật tế của ta, mà cả các ngươi cũng vậy ha ha." Trương Thiên Tường từ trong quan tài nhảy xuống, giọng điệu thoải mái nói: "Tuy rằng số lượng không đủ, nhưng cũng may các ngươi đều là người của huyền môn, một người hiệu quả bằng hai người thường.”"Ngươi có chắc chắn mình có năng lực đó không? Ta thấy ngươi chỉ là ‘ga dẻ’ mà thôi.” Hàn Hướng Nhu cười khẽ nói: "Nếu không, trăm năm trước sao ngươi có thể tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t toàn bộ hậu duệ của mình, xây dựng một đại trạch nhà họ Trương giam cầm hồn phách của bọn họ bên trong, để cho bọn họ vĩnh viễn không được siêu sinh làm gì?
Đáng tiếc m.á.u thịt của bọn họ chỉ chống giữ được 80 năm, đại trạch họ Trương cũng gần như bị phá hủy. Ngươi không thể lấy thêm được sức mạnh từ họ nữa, cho nên mới mê hoặc những người khác trùng tu đại trạch họ Trương, chẳng qua điều ta tò mò là rốt cuộc ngươi đã làm cách nào để dụ dỗ Trương Ly Mạt?”“Là người thì đều sẽ tham lam, Trương Ly Mạt đi ngang qua đây, ta chỉ báo mộng cho hắn nói cần phải khôi phục đại trạch họ Trương như cũ, vả lại cần thêm 66 vật hiến tế thì sẽ có thể lấy được bảo vật gia truyền của dòng họ Trương.”