Đình viện thâm thâm - 51 (END)
Cập nhật lúc: 2024-07-18 10:42:23
Lượt xem: 309
Là vết tích của ai? Vì cái gì?
Ta đè nén nghi hoặc trong lòng, giả vờ trấn an hắn: “Tạm thời đại gia cứ yên tâm. Từ xưa đến nay, ân sủng của thế gia lên xuống thất thường là chuyện thường thấy, hôm nay bị cản trở, ngày sau có thể sẽ một bước lên mây. Có một câu ngạn ngữ rất hay, họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục*. Tương lai như thế nào ai có thể đoán được? Với bản lĩnh của đại gia, nói không chừng vài năm sau lại có thể được ân sủng.
*(Tạm hiểu: Họa là nơi phúc tựa, phúc là nơi họa nấp)
Cách đối đáp của ta khiến Hứa Thế Bình rất hài lòng: “Lời của nang không phải không có lý, những kẻ bỏ đá xuống giếng kia, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua. Lần này tìm nàng đến đây, có chuyện muốn nói cho nàng biết. Sau này ta có thể bị thả ra ngoài làm chức quan nhỏ ở địa phương, ta muốn dẫn nàng đi cùng, nàng trở về thu xếp đồ đạc, để sau đỡ cập rập.”
Trước kia lúc huy hoàng hắn không hề nghĩ tới ta một chút xíu nào, bây giờ hoạn nạn hắn lại nghĩ đến ta, muốn ta làm vợ hiền mẹ tốt, vì hắn lo liệu việc nhà.
Thật là buồn cười.
Ta mở miệng hỏi: “Không biết lão gia và phu nhân có đi cùng hay không?”
Hứa Thế Bình lắc đầu: “Cha mẹ già rồi, Thánh thượng nhất định sẽ thương hại, sẽ không để bọn họ đến vùng núi xa xôi.”
Ta mượn lý do nói: “Đại gia nguyện ý dẫn thiếp đi cùng, là phúc khí của thiếp. Chỉ là, dù sao cũng phải có người ở nhà phụng dưỡng cha mẹ, để bọn họ an dưỡng tuổi già. Thiếp nguyện ý thay đại gia sớm hôm phụng dưỡng, tận hiếu với cha mẹ.”
Hắn nhíu nhíu mày: “Em trai và em dâu đều ở nhà, cha mẹ để bọn họ chăm sóc.”
“Đó là hiếu tâm của bọn họ, sao có thể tính là...”
Lời của ta còn chưa nói xong, Hứa Thế Bình bỗng nhiên nổi giận.
“Đủ rồi, nàng không cần ở đây giảo biện. Nàng muốn ở lại kinh thành, đơn giản là vì hắn. Ta đã bảo mà, sao ngày đại hôn lại đưa mấy thứ kia tới đây, nguyên nhân là có oan nghiệt với nàng. Ta đã tận mắt nhìn thấy túi tiền trên lưng hắn ta!”
Hắn hít sâu một hơi, lại nói: “Nếu nàng nguyện ý theo ta cùng trải qua hoạn nạn, chuyện ngày xưa ta sẽ không truy cứu nữa.”
Thì ra nguyên nhân là do túi tiền.
Nhưng mà, chuyện như vậy ta tự nhiên không thể dễ dàng nhận.
Ta cười khẩy nói: “Đại gia sao có thể nói xấu thiếp như thế? Có lẽ là ngài đã hoa mắt, cả ngày thiếp ở Hầu phủ, trong lòng đại gia rõ ràng nhất.”
Hắn tức giận vung tay áo: “Hừ, nàng đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi.”
Ta không cam lòng yếu thế: “Thiếp vừa rồi là vì thể diện của hai chúng ta, nếu đại gia không nói đạo lý, thiếp đây cũng không cần cố kỵ cái gì.”
Hắn đã muốn liên lụy ta, ta tự nhiên sẽ không nâng đỡ hắn.
Nào biết hắn đột nhiên vọt tới trước mặt, giơ tay hướng về phía ta.
“Tiện nhân ngươi, lúc này còn giảo biện. Túi tiền ngươi làm đã treo trên lưng hắn, ngươi cho rằng ta mắt mù sao?”
Ta vội vàng né tránh, ai ngờ đụng vào đế đèn, ngã sấp xuống đất.
Thấy Hứa Thế Bình mất đi lý trí, ta đang chuẩn bị đẩy ngã chân đèn, cửa phòng bỗng nhiên mở ra.
Lý Trạm đi tới trước mặt, đưa tay đỡ ta dậy.
Sau đó châm chọc Hứa Thế Bình: “Hứa đại nhân thật sự là tốt lắm, trên triều đình chọc một đống chuyện không đủ, ở nhà còn muốn đánh phu nhân trút giận. Thật không biết mấy năm nay ngươi đọc sách thánh hiền đến đâu rồi.”
Hứa Thế Bình lạnh lùng nhìn ta: “Vương gia không cần phải nói móc, đây là việc nhà của thần. Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Ta đối với nàng như thế nào, đều là đạo lý hiển nhiên, không tới phiên ngài nói. Nếu có thánh chỉ, kính xin Vương gia hãy mau đọc.”
Lý Trạm chắp hai tay, thản nhiên nói: “Không có thánh chỉ, nhưng có khẩu dụ. Nay Hứa Thế Bình tham ô nhận hối lộ, coi mạng người như cỏ rác, tội không thể tha. Niệm tình lúc xưa nhiều năm khổ cực, nay miễn tất cả chức quan lưu đày biên cương.”
Ngay cả đạo thánh chỉ cũng lười hạ, Hứa Thế Bình e là không có cơ hội xoay người.
Bộ mặt Hứa Thế Bình dần dần dữ tợn: “Được, được, được, coi như ngươi ác. Ta rơi xuống đất này, cũng sẽ không để các ngươi sống tốt. Cho dù ta đi đâu, Giang Như Tuyết cũng phải đi theo ta. Phong sương giá lạnh, nàng đều phải chịu cùng ta.”
Trong lòng ta căng thẳng, Hứa Thế Bình nói quả thật không sai, dựa theo lý pháp, ta quả thật phải đi theo hắn.
Lý Trạm như nhận ra sự bất an của ta, cho ta một ánh mắt yên tâm, mở miệng nói: “Ồ? Chỉ sợ sẽ không như mong muốn của đại nhân. Đây là hoà ly thư bổn vương thuận tiện mang đến, kính xin Hứa đại nhân ký tên.”
Hứa Thế Bình không khống chế được cảm xúc, chửi ầm lên: “Đừng mơ tưởng, cẩu nam nữ.”
Lý Trạm lạnh lùng nói: “Hứa đại nhân phạm tội không chỉ như vậy, trong lòng ngươi hẳn là đều biết rõ, nếu bây giờ ngươi bẩm tấu Thánh thượng... Đến lúc đó ngươi sẽ cảm thấy hình phạt lưu đày này là đã quá nhân từ rồi.”
Sắc mặt Hứa Thế Bình thảm bại, không còn phong độ công tử nhẹ nhàng như ngày xưa.
Hắn đè giọng nói run rẩy xuống, phẫn nộ nói: “Ngươi đang uy h.i.ế.p ta?”
“Đúng.”
“Không sợ ta sắp c..hết cắn ngược ngươi một cái?”
Lý Trạm nhướng mày: “Ngươi cảm thấy Thánh thượng còn có thể tin lời ngươi sao? Ký tên đi, Hứa đại nhân. Ta cam đoan, ngươi sẽ sống sót đến biên cương.”
Vì bảo vệ tính mạng, Hứa Thế Bình ký hoà ly thư.
Cuối cùng ta cũng lấy lại được tự do, bình an trở về nhà.
Khi gặp Lý Trạm ở Tự Tại cư, ta vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của chàng.
“Đa tạ ngài đã giải vây cho ta.”
Nếu không có chàng, ta sẽ không dễ dàng thoát thân.
Nếu không có chàng, cuộc sống của ta ở Hứa gia sẽ không an ổn.
Ta biết, chuyện của Hứa Thế Bình, Lý Trạm bỏ công sức rất nhiều.
Lý Trạm ôn hòa cười nói: “Không chỉ vì nàng, mà còn vì chính ta. Trong doanh trại ta đã nghe các tướng sĩ nói về quê hương, cha mẹ, người thân, thê tử và con của họ, họ nghĩ về những gì sẽ xảy ra sau này. Nhưng chiến trường tàn khốc đến nỗi nhiều người không còn có thể trở về quê hương để đoàn tụ với người thân, sự hối tiếc của họ tan biến trong gió. Ta không muốn sau này cũng trải qua tiếc nuối như vậy, cho nên lần này trở về, ta muốn cưới nàng.”
Ngữ khí của chàng kiên định: “Cho dù bị Thánh thượng chán ghét, ta cũng không hối hận.”
Trong lúc nhất thời, ta không biết trả lời như thế nào.
Ta muốn đồng ý với chàng, lại sợ ảnh hưởng đến tiền đồ thậm chí là tính mạng của chàng.
Không đồng ý, lại phụ tâm ý của chàng.
“Ta... ta không có cách nào trả lời ngài bây giờ, ta đã trải qua một số chuyện...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dinh-vien-tham-tham/51-end.html.]
Chàng tựa hồ hiểu được băn khoăn của ta, mỉm cười nói: “Nàng không cần giải thích, ta không muốn ép buộc nàng. Cho dù kết cục của chúng ta như thế nào, ta đều hy vọng nàng vui vẻ.”
Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, bóng cây đang đung đưa.
Cả đời này, rất tốt.
(--END--)
-------------
Tham gia chương trình, tôi thua một trò chơi.
Hình phạt là nhắn tin cho người được ghim trên đầu Wechat, nhắn là có chuyện muốn nói rồi cố ý không trả lời xem đối phương phản ứng thế nào.
Người được tôi ghim trên đầu Wechat là của bạn trai cũ kiêm ảnh đế Kỳ Niên,
Bạn trai cũ: [Chuyện gì]
[Muốn quay lại? Ha ha, tôi biết ngay mà, em không thể sống thiếu tôi]
[Con nhóc độc ác kia, tôi là người mà em muốn quay lại là sẽ quay lại được sao]
[Trông tôi mất giá thế hả? Không thể nào]
[Em đâu rồi]
[Tay bị thằng nào gối lên rồi hay gì]
[Cười c.h.ế.t tôi rồi, tôi thèm quay lại với em quá cơ]
[Để ông đây nói cho em biết, bây giờ tôi không thích em một chút nào, cũng không muốn quay lại với em, em đừng giả bộ nữa]
「……」
(Ảnh chụp cơ bụng tám múi)
[Xin lỗi gửi nhầm rồi, chắc em không nhìn thấy đâu nhỉ]
[Em đâu rồiiiii]
[Là cơ bụng của tôi không mlem bằng thằng đàn ông khác sao]
[Lúc tôi nhớ em đến nỗi không ngủ được, em đang dùng cơ bụng của thằng nào làm ấm tay hả]
[Hu hu hu bé ơi, anh nhớ em quá, anh muốn quay lại với em, em cho anh một cơ hội đi mà]
[Mèo Tom quỳ gối cầu xin tha thứ.JPG]
?
Dang cư mận nổ tung,
Còn tôi thì hóa đá.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Fan của Kỳ Niên cũng hóa đá luôn rồi.
Đọc full ẢNH ĐẾ NÃO YÊU ĐƯƠNG tại Monkeyd