Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đình viện thâm thâm - 8

Cập nhật lúc: 2024-06-09 15:13:12
Lượt xem: 505

 

“Đa tạ cô nương đã thông báo.”

 

Tiếng bước chân dần dần đi xa.

 

Xem ra tiểu công tử kia chính là một trong những vị khách quý.

 

“Thanh Mai, Thanh Tước, thu dọn đồ đạc trở về đi.” Ta hạ lệnh.

 

Vẫn là không nên liên lụy thì tốt hơn.

 

Vừa mới ra khỏi cửa chùa, chuẩn bị lên kiệu mềm, một tiểu nha hoàn tiến lên ngăn cản chúng ta.

 

“Cô nương, phu nhân nhà chúng ta cho mời.”

 

“Phu nhân nhà ngươi là ai? Mời cô nương chúng ta đi làm gì?” Thanh Mai hỏi.

 

Tiểu nha hoàn lộ ra thần sắc khó xử: “Tên tục của phu nhân không tiện nói.”

 

Thấy chúng ta hoài nghi, nàng lại nói: “Cô nương yên tâm, mời cô nương đi, là có thứ cho cô nương.”

 

Rồi sau đó như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên hướng chúng ta ôm một quyền.

 

“Phu nhân nói, như vậy cô nương có thể hiểu được.”

 

Là chàng!

 

Lá gan cũng quá lớn, lại chơi loại trò di hoa tiếp mộc* này.

 

*(Di hoa tiếp mộc - Lập lờ đánh lận con đen: Làm vấn đề bị lạc hướng để giải quyết theo âm mưu dọn sẵn.)

 

Không đi, nếu đắc tội với người khác thì phiền toái, cũng không biết đối phương tính tình ra sao.

 

Đi, cũng không rõ đối phương có ý gì.

 

Suy nghĩ nhiều lần, ta gật đầu đồng ý.

 

Trái phải có Thanh Mai và Thanh Tước, còn có nha hoàn và gã sai vặt khác, cũng không đến mức gây ra chuyện gì.

 

Tiểu nha hoàn mang theo chúng ta đi lòng vòng ra tới sau núi. Một tường viện quen thuộc xuất hiện ở trước mặt.

 

Nơi này, từng là nơi ta cư trú, chuyện cũ trước kia đập vào mặt.

 

“Hai vị tỷ tỷ xin dừng bước, phu nhân mời cô nương một mình đi vào.”

 

Tiểu nha hoàn chịu áp lực của Thanh Mai và Thanh Tước nói.

 

“Cô nương chúng ta mặc dù không phải con gái thế gia đại tộc, nhưng cũng không tới phiên người như vậy sỉ nhục...” Thanh Mai lạnh mặt mở miệng.

 

“Cách một bức tường, chắc không sao.” Ta vỗ vỗ tay nàng, ánh mắt ý bảo nàng không cần lo lắng.

 

Ta muốn đi vào xem một chút, không phải bởi vì phu nhân công tử gì cả, chỉ là trở lại chốn cũ.

 

“Cô nương...” Thanh Mai không tán thành nhìn ta.

 

Ta dùng ánh mắt lần nữa cam đoan, Thanh Mai lúc này mới không tình không nguyện để tiểu nha hoàn đỡ ta đi vào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dinh-vien-tham-tham/8.html.]

Tiểu nha hoàn đỡ vài bước, cũng cáo từ lui ra.

Cô nương, nô tỳ lui ra trước. Cô nương yên tâm đi về phía trước, chủ tử chúng ta sẽ không làm thương tổn cô nương.”

 

Ta gật đầu, ý bảo không sao.

 

Hai bên đường mòn, là trúc xanh chập chờn, đi tới cuối, chính là một tòa đình nghỉ mát nhỏ, bên phải đình nghỉ mát là một hoa viên nhỏ, bên trái là Thanh Tâm Đường, phía trước là thung lũng mở rộng.

 

Đầu hạ, rong núi gió nhẹ mát mẻ. Ta nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Phong cảnh dường như cũng khác biệt.

 

Thanh Tâm Đường coi như hoàn hảo, không rách nát như mười bảy năm sau. Hoa cỏ nở rộ tự do tự tại.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

“Này, hình như ngươi rất thích nơi này.” Giọng thiếu niên vang lên trong núi u tĩnh.

 

Kinh ngạc qua đi, ta tỉnh táo lại.

 

Nhìn lại theo hướng giọng nói, thiếu niên vậy mà ngồi ở trên đỉnh đình nghỉ mát, thảo nào vừa rồi không nhìn thấy chàng.

 

Thiếu niên cười hì hì nhìn ta, mặt mày đường hoàng ngang ngạnh, toàn thân tản ra sức sống bừng bừng.

 

Ta rũ mắt: “Phong cảnh tuyệt đẹp, tự nhiên thích.”

 

“Vừa rồi đa tạ nàng hỗ trợ, nếu không dì ta biết được, nhất định sẽ nói nhiều lắm.”

 

Chàng không tốn chút sức nào từ chòi nghỉ mát nhảy xuống, đáp cách ta hơn năm bước.

 

“Tiện tay mà thôi, không đáng cái gì.” Ta dừng một chút, lại nói: “Kính xin công tử đừng truyền ra ngoài.”

 

“Cái này ta biết, nữ tử trọng thanh danh.” Thiếu niên gật đầu thật mạnh.

 

Ta nhìn chàng cười cười.

 

Trong lúc nhất thời, chàng nhăn nhó đứng lên, đặt tay phải ở phía sau xê dịch một hồi lâu mới đến trước mặt, một bó hoa tường vi kiều diễm. Dải ruy băng màu xanh sẫm ở phía dưới hơi lay động theo gió.

 

“Tặng cho nàng, ta nghe người ta nói, các vị cô nương đều thích hoa.” Trong giọng nói mang theo sự run rẩy rất nhỏ.

 

Hoa tường vi theo gió, cũng hơi đung đưa.

 

Ta vốn nên cự tuyệt, cho dù thiếu niên có chờ mong và kích động thế nào, nhưng hai tay không tự chủ nhận lấy hoa.

 

“Đa tạ.” Ta nghe thấy giọng nói của mình nói như vậy.

 

Thiếu niên quay mặt đi, giữa hai người nhất thời lâm vào trầm mặc.

 

“Ngài và đứa nhỏ kia, là quan hệ gì?” trong yên tĩnh, ta ma xui quỷ khiến hỏi.

 

Lỗ tai thiếu niên trong nháy mắt thành đỏ bừng: “Nàng... Nàng đừng nghe bọn họ nói bậy! Ta chỉ là, chỉ là đi ngang qua!”

 

Cực kỳ giống mèo con xù lông.

 

“Vậy tại sao ngài phải trốn?” Ta đột nhiên nảy sinh ý nghĩ trêu đùa.

 

“Ta thấy trẻ con đáng yêu, tiện tay ôm, ai ngờ những người kia lao ra. Tiểu ni cô cũng bảo ta mau đi, nói là ở lại càng gây hiểu lầm lớn hơn.” Chàng cúi đầu nhỏ giọng nói thầm, giọng nói rất oan ức.

 

Dường như không muốn ta tiếp tục truy vấn, chàng lại vội vàng chuyển đề tài.

 

“Nàng thích nơi này như vậy, ta tặng nơi này cho nàng có được không? Nơi đó có tòa am đường, ta sẽ cho người tu sửa một chút. Lúc rảnh rỗi nàng có thể tới đây du ngoạn.”

 

 

Loading...