Đình viện thâm thâm - 9
Cập nhật lúc: 2024-06-09 15:13:36
Lượt xem: 492
“Ta và ngài không thân chẳng quen, sao có thể nhận quà lớn như vậy.”
“Đây là quà cảm ơn của ta.” Chàng vội vàng giải thích.
“Cảm ơn sao?” Ta nhìn xuống bông hoa trên tay.
“Đúng như vậy, ta cảm thấy hoa này rất xứng với nàng.” Chàng gãi đầu, hiện ra vài phần thật thà.
Trái tim vốn đã cô đơn, bị sợi tơ không nhìn thấy bao phủ, khẽ lay động.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Còn chưa kịp hỏi nàng, nàng là cô nương nhà ai?” hắn sợ câu chuyện biến mất, vội vã tiếp lời.
Ta đang muốn giải thích, lại không cẩn thận đụng vào trong ánh mắt tràn đầy vui sướng của thiếu niên.
Như là nắng sớm trong núi, vô duyên vô cớ mang theo tốt đẹp cùng hy vọng.
Ta không thể để ánh sáng đó mờ đi.
Thiếu niên thở dồn dập, ta lại dần dần bình tĩnh.
“Công tử không cần hỏi, trưởng bối trong nhà đã hứa gả ta cho người ta.”
Ý chưa nói, không cần nhiều lời.
Chàng không ngờ ta trả lời như vậy, cả người cứng đờ, ánh mắt nhìn thẳng vào ta.
Thời niên thiếu rung động chỉ trong chốc lát, đau một hồi rồi cũng quên.
“Thời gian không còn sớm, ta phải trở về.” Ta cáo từ chàng.
Thiếu niên vẫn trầm mặc nhìn ta.
Bước chân càng đi càng nặng, nặng đến mức đầu óc ta choáng váng.
Đi được vài bước, ta quay lại, lấy bùa bình an mà lòng thành kính cầu xin ra.
“Nếu ngài không chê, xin hãy nhận lấy bùa bình an này.”
Chàng vươn tay, ngừng một lát, nhận bùa bình an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dinh-vien-tham-tham/9.html.]
“Hy vọng công tử bình an thuận lợi. Làm việc gì hãy suy nghĩ kỹ.” Ta nhịn không được dặn dò.
“Được.” Chàng đáp.
Ánh hai mắt thiếu niên lộ rõ vẻ khổ sở và không nỡ, trên mặt lại khôi phục hình ảnh quý công tử cao ngạo và bất cần.
6
Có lẽ là xe ngựa xảy ra vấn đề, đường về xóc nảy rất nhiều, hoa tường vi cũng lắc lư theo thân xe.
Ta dựa vào mấy đứa nhỏ nhắm mắt dưỡng thần, không xua đi được gương mặt của thiếu niên đó.
Chàng có lẽ là Vương gia nhỏ tuổi nhất triều, em trai mà Hoàng đế yêu thích nhất, Nam Ninh Vương.
Kiếp trước ta từng thấy chàng từ xa xa ở cung yến.
Vương gia chinh chiến sa trường, mắt bị mù, từ khóe mắt phải tới má bên trái có một vết sẹo dữ tợn vắt ngang.
Tôi luyện trên chiến trường, khiến toàn thân chàng lộ ra khí thế điềm tĩnh và tự chủ, khiến người ta nhìn mà sợ.
Về sau, chàng bị thương hai chân trên chiến trường, không thể đi lại, quanh năm nằm triền miên trên giường bệnh.
Một nam tử tốt bảo vệ quốc gia, xứng đáng có một người tốt hơn để cùng chàng bảo vệ và nâng đỡ nhau suốt cuộc đời.
Thân xe bỗng nhiên lắc lư dữ dội, sau đó ngừng lại, phía trước mơ hồ truyền đến tiếng ồn ào.
Trong lúc thất thần, đầu không cẩn thận đập vào thùng xe, đau đến mức khiến ta nhíu chặt mày.
Thanh Mai lập tức tiến lên đỡ lấy ta, nhét vào lưng ta một cái đệm mềm: “Cô nương cẩn thận, đường núi xóc nảy, vẫn nên cẩn thận một chút.”
Ta gật gật đầu, nàng lại xoay người bảo Thanh Tước đi xem tình hình.
Chỉ chốc lát sau, Thanh Tước trở về bẩm báo: “Phía trước có lưu manh đánh nhau, người xem náo nhiệt chen chúc, đồ đạc cũng hỏng rất nhiều, gây cản trở xe ngựa của chúng ta.”
“Đã như thế, đợi lát nữa giải tán, chúng ta tại chỗ chờ một chút. Bảo nha hoàn và gã sai vặt chú ý một chút, không nên tự mình loạn lên.” Ta hạ lệnh cho Thanh Tước.
Thanh Tước đáp ứng, xoay người đi ra ngoài làm theo.
Chỉ chốc lát sau, xe ngựa lại tiếp tục chạy.
Trong lòng ta nghi hoặc, quân binh từ khi nào lại nhanh như vậy?
Đang nghĩ ngợi, ngoài xe vang lên một giọng nói trầm thấp: “Cô nương đừng hoảng hốt, phía trước đã không có việc gì, các tiểu nhân sẽ âm thầm hộ tống cô nương hồi phủ.”
Trực giác nói cho ta biết, là chàng.
Được người tỉ mỉ quan tâm bảo vệ như vậy, tự nhiên là rất vui vẻ.
Chỉ là sau khi mừng rỡ, n.g.ự.c hơi đau nhói.
Nếu sớm gặp nhau thì tốt biết bao.
Thanh Mai và Thanh Tước hai mặt nhìn nhau, Thanh Mai nhìn ta, nhưng không hỏi ra miệng.
Trong đầu suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn lần, khiến đầu đau đến khó chịu.
Lặng lẽ dùng răng cắn đầu lưỡi, dùng đau đớn ngăn chặn đau đớn, ta ép buộc chính mình tỉnh táo lại, ta và chàng đã không có khả năng, con đường kế tiếp, chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Thanh Mai, sau khi trở về, đi nói cho mẹ và bà nội ta là ta bị kinh hãi, mời đại phu đến xem. Phải mời Khương đại phu Hồi Xuân Đường.”
Dải ruy băng trên bó hoa tường vi vẫn đung đưa, ta vươn tay mở dải ruy băng ra, vuốt phẳng cẩn thận rồi nhét vào tay áo.
Con người, luôn phải có một niệm tưởng.
Xe ngựa chạy vào trong phủ, ta liền bị bệnh.
Bà nội nhìn qua ta một cái, phía sau mang theo một đám nha hoàn bà tử.
“Thật là vô dụng, sao lại ngã bệnh vào lúc này. Sau này không có sự cho phép của ta, không được ra ngoài.”
Ta chế giễu cười cười, bà nội thật sự là coi trọng hôn sự của ta, sợ ta giống như hai vị nữ tử kia, còn chưa gả vào Hầu phủ đã mất mạng.
Bà nội cuối cùng vẫn cố kỵ mệnh khắc thê của Hứa đại công tử, nhất định phải mời đạo sĩ trước rồi mới mời đại phu khám bệnh.
Mẹ ta thật sự không lay chuyển được, đành phải đồng ý.
Bốn phía giường buông rèm vải mỏng, các đạo sĩ ở ngoài rèm tụng kinh.