Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 102

Cập nhật lúc: 2025-04-14 14:40:32
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 102

 

Đào Tử hiểu rằng mình đang quá nóng vội. Cô ấy biết Bằng Thành đang mở ra cơ hội kiếm tiền lớn, suốt thời gian qua cô ấy đã rất khó giữ bình tĩnh. Nhưng lo sợ đi sai đường nên cô ấy muốn xin ý kiến của Tống Ngọc Lan. Nếu có thể thì cô ấy còn muốn hợp tác với Tống Ngọc Lan lâu dài.

Sau khi ăn no, Đào Tử thanh toán rồi cùng Tống Ngọc Lan đi dạo dọc theo hai tuyến đường chính mới mở của Bằng Thành.

Thực ra cũng giống như các khu chợ nhỏ trong huyện, nhưng tốc độ kiếm tiền ở đây khiến Đào Tử cứ ngỡ như đang mơ.

Hai bên đường lác đác vài sạp hàng nhỏ của những ngư dân địa phương bày bán các loại hải sản đặc trưng. Ngoài ra còn có vài cửa hàng quần áo, nhưng giá cả đắt đỏ mà kiểu dáng lại không đẹp.

So với chúng thì hàng hóa Đào Tử bán tuy không bắt mắt, nhưng giá cả phải chăng hơn nhiều.

Bằng Thành đang trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ, những tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm sau mưa. Người tiêu dùng chủ yếu ở đây là công nhân, nhu cầu hằng ngày của họ tập trung vào ăn uống và quần áo, những lĩnh vực khác thì dường như chưa phát triển được.

Đứng trước tình hình này, Tống Ngọc Lan nhất thời chưa nghĩ ra hướng đi phát triển cụ thể nào. Trong đầu cô thoáng nghĩ đến bất động sản, thứ sinh lời nhiều nhất, nhưng cả cô và Đào Tử cộng lại cũng chỉ có tầm 10 vạn thì làm sao đủ mua được đất.

Tống Ngọc Lan đang mải miết suy nghĩ thì chợt nghe thấy tiếng rao to rõ: “Em gái, xem thử tất dài này đi! Giúp làn da của cô trở nên mịn màng hơn, từ nay không còn ngại mặc váy nữa nhé!”

Ánh mắt cô bị thu hút bởi tiếng rao đó. Một người đàn ông da ngăm đứng không xa, tay giơ lên mấy đôi tất dài đủ màu sắc.

Cái gọi là tất dài thực chất chính là tất da chân.

Người đàn ông cười tươi rói, nhiệt tình chào mời người qua lại mua hàng của mình.

Sự tò mò của Tống Ngọc Lan bị kích thích. Cô cùng Đào Tử bước đến gần gian hàng của anh ta, quan sát kỹ lưỡng những đôi tất da chân.

Những chiếc tất này trông khá mềm mại.

Người đàn ông thấy Tống Ngọc Lan tỏ vẻ quan tâm liền tiến tới, nhiệt tình giới thiệu: “Em gái à, mấy đôi tất này được làm từ chất liệu đặc biệt, có thể che khuyết điểm trên chân, khiến đôi chân của cô trông mịn màng và quyến rũ hơn. Hơn nữa, tất này thoáng khí và thoải mái, không bí bách hay gò bó. Điều quan trọng nhất là nó rất bền, nếu có thủng một chỗ cũng không lo bị rách toạc ra đâu nhé!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-102.html.]

Nghe người đàn ông quảng cáo tận trời, Tống Ngọc Lan cũng thấy có chút hứng thú.

Cô cầm lấy một đôi tất da tay người đàn ông đưa, kéo thử, rồi như vô tình hỏi: “Tất da này bao nhiêu một đôi?”

“Hai đồng tám một đôi, năm đồng hai đôi, mua càng nhiều càng được giảm giá!” Người đàn ông cười tươi, khoe ra hàm răng trắng.

“Ngọc Lan?” Đào Tử cũng thử kéo một đôi tất, rồi quay sang nhìn Tống Ngọc Lan.

Ở Quảng Đông cũng có tất da, bởi có nhiều nhà máy nước ngoài đặt ở đó nên nhu cầu tiêu thụ cũng lớn.

Tống Ngọc Lan khẽ cười, ra hiệu cho Đào Tử yên tâm, rồi quay lại nhìn người đàn ông trước mặt hỏi tiếp: “Anh còn bao nhiêu hàng giống thế này?”

Người đàn ông nghe thấy câu hỏi liền lập tức hiểu rằng cô gái này có thể là một khách hàng lớn tiềm năng. Anh ta liền nở nụ cười rạng rỡ, nhiệt tình giới thiệu: “Cô em à, tôi là người ở thôn Trừng Hải ở gần đây, mọi người gọi tôi là Tiểu Hắc. Chúng tôi chủ yếu đánh cá để kiếm sống, nhưng khi rảnh rỗi thì người dân trong làng cũng đan tất da để kiếm thêm thu nhập. Mấy đôi tất này trước giờ bán khá chạy, giờ chỉ còn tầm 500 đôi. Nếu cô cần số lượng lớn hơn thì có thể đặt hàng trước, chúng tôi đảm bảo giao hàng đúng hẹn và sẽ có chất lượng tốt!” Vừa nói, Tiểu Hắc vừa vỗ n.g.ự.c để chứng tỏ sự tin cậy.

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Số hàng ở quầy này tôi lấy hết. Anh để giá thấp nhất là bao nhiêu?”

Tất da chân không mang lại nhiều lợi nhuận, giá gốc cũng rất rõ ràng. Tiểu Hắc suy tính một lúc, cuối cùng báo giá 9 hào.

Giá của Tiểu Hắc khá hợp lý, Tống Ngọc Lan cũng không mặc cả thêm. Với loại hàng này thì ở Quảng Đông giá bán buôn có thể lên đến 3 đồng.

Dường như Đào Tử cũng đã hiểu ý định của Tống Ngọc Lan.

Sau khi chất hết 500 đôi tất lên cốp xe Santana, Tống Ngọc Lan lấy từ túi ra 45 tờ đại đoàn kết đưa cho Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc lập tức cung kính nhận tiền, đưa cho Tống Ngọc Lan một mảnh giấy ghi địa chỉ mà anh ta vừa viết vội lên miếng bìa.

“Cuối tuần nào tôi cũng ra đây bày hàng. Nếu tôi không có ở đây thì cô có thể tới địa chỉ này tìm tôi.”

Tống Ngọc Lan nhận tờ giấy, liếc qua địa chỉ rồi gật đầu: “Được rồi, nếu hàng của anh tốt thì chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác.”

Khi nhắc tới những đôi tất da chân của mình, Tiểu Hắc tràn đầy tự tin, anh ấy vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Hàng của tôi là tốt nhất, đã được cải tiến theo chuẩn hàng Hong Kong đấy!”

Loading...