Chương 105
Hiện tại, mỗi hộ gia đình đều nhờ vào việc đan tất chân mà có thể kiếm được khoảng 10 đồng mỗi ngày. Cuộc sống của họ dường như đã bắt đầu có hy vọng mới.
“Cảm ơn”. Tống Ngọc Lan mỉm cười nhẹ nhàng đón lấy. Những người ngư dân chất phác này, ngày tháng tươi sáng của họ còn đang ở phía trước. Khi Bằng Thành mở rộng thì ít nhất họ sẽ trở thành những chủ nhà cấp bậc ngàn vạn.
Tống Ngọc Lan và Đào Tử đi qua cửa khẩu trong 10 phút cuối cùng.
“Phù~ suýt nữa là không kịp rồi.” Đào Tử thở phào nhẹ nhõm, dù ánh mắt đầy mệt mỏi nhưng nụ cười vẫn nở rạng rỡ.
Trong nửa tháng qua, hai người đã chạy đi Bằng Thành 7 chuyến.
Đào Tử đã trả hết số nợ 5000 đồng cho gia đình, ngoài khoản tiền đặt cọc cho hàng hóa thì cô ấy còn dư lại hơn 3 vạn. Số tiền này chính là niềm tin của cô ấy.
Mỗi lần Tống Ngọc Lan nhập 2000 đôi tất da chân cũng có thể kiếm được khoảng 3.400 đồng. Giờ đây, trong tay cô đã tích lũy được gần 3 vạn.
Mỗi lần Tiểu Hắc giao hàng đều kiểm tra rất kỹ lưỡng, nếu phát hiện có hàng kém chất lượng thì lập tức từ chối nhận. Chỉ cần một lần như vậy, dân làng liền không dám lơ là nữa, Tống Ngọc Lan cũng thấy yên tâm khi nhận hàng.
Tống Ngọc Lan cầm bát thịt kho, đút thêm cho Đào Tử một miếng: “Qua ngã rẽ tiếp theo, không còn ai nhìn thấy nữa thì để em lái.”
“Được... rồi.” Đào Tử vừa nhai miếng thịt kho thơm ngon vừa đáp lại vui vẻ.
Tống Ngọc Lan ngồi vào ghế lái, quay vô lăng, tiếp tục lái xe trên con đường vắng vẻ.
Đào Tử ôm bát thịt kho đã ăn được một nửa, ngả người ra sau, ợ khẽ một cái.
“Thịt kho ngon thật, nhưng ăn không có cơm làm chị ngán quá.”
“Vậy chị ngủ một lát đi.” Tống Ngọc Lan nói, nhận thấy trời đã dần tối nên cô bật đèn pha xe lên.
Đúng lúc đèn pha bật sáng, Tống Ngọc Lan đột nhiên cảm thấy mắt mình bị một tia sáng mạnh chiếu thẳng vào.
Cô giật mình, lập tức đạp phanh theo phản xạ.
Do xe đang chạy khá nhanh nên quán tính khiến xe trượt một đoạn rồi mới dừng lại hẳn.
Đào Tử ngồi ở ghế phụ không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa đã đập đầu vào kính chắn gió phía trước.
Cô hốt hoảng chụp lấy dây an toàn, cố gắng giữ thăng bằng.
Đáng tiếc là bát thịt kho trong tay Đào Tử mất thăng bằng nên rất nhiều thịt bị rơi xuống tấm thảm chân.
Đào Tử nhìn về phía Tống Ngọc Lan, người đang ngồi trên ghế lái với cơ thể cứng đờ: “Chuyện gì...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-105.html.]
Tống Ngọc Lan giơ tay ra hiệu cho Đào Tử im lặng, đôi mắt sắc như diều hâu chăm chú quan sát con đường phía trước.
Cách xe khoảng ba mét là một cái hố lớn!
Xung quanh rải rác những đống đất mới đào.
Bên trên cái hố, những chiếc lá cây rơi lả tả như đang cố tình che đậy điều gì đó.
Trời đã tối hoàn toàn, màn đêm như mực bao phủ khắp nơi, tạo ra một cảm giác ngột ngạt.
Đây là một con đường nhỏ hẹp ở vùng ngoại ô, chỉ vừa đủ cho một chiếc xe chạy qua.
Người lái xe nếu nhìn thấy những chiếc lá rơi rải rác trên đường thì sẽ chỉ nghĩ rằng đó là do người dân địa phương chặt cây bỏ lại.
Trong màn đêm yên tĩnh và u ám này không có bất kỳ dấu hiệu cảnh báo nào. Nếu không mở đèn pha thì có lẽ Tống Ngọc Lan cũng đã nghĩ như vậy. Nhưng khi bật đèn lên, cô lập tức nhận ra một tia sáng mạnh phản chiếu vào mắt mình.
Ở vùng hoang vu này, trong bụi cỏ phía trước phải có thứ gì đó mới có thể phản chiếu ánh sáng như vậy.
Thêm vào đó, trên đường lại đột ngột xuất hiện nhiều lá cây.
Tống Ngọc Lan cảm thấy lo lắng, cô không nghĩ ngợi nhiều mà ngay lập tức đạp phanh và nhanh chóng chuyển sang số lùi, cho xe chạy ngược lại.
Gần như ngay khi cô lùi xe thì đã có một nhóm đàn ông cầm d.a.o rựa lao ra từ những bụi cây!
Đào Tử ngồi trên ghế phụ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi nhìn thấy đám người đàn ông hung hãn cầm d.a.o xuất hiện thì cô ấy mới nhận ra tình huống nguy hiểm, cố gắng giữ im lặng để không làm phiền Tống Ngọc Lan đang lùi xe.
Con đường quá hẹp, hai bên còn đầy cây cối nên không thể quay đầu xe chạy thoát.
Tống Ngọc Lan chỉ có thể tiếp tục lùi xe, cố gắng đưa xe lùi lại ngã rẽ lúc nãy rồi mới có thể quay đầu.
Phía trước có khoảng bảy, tám tên đàn ông lực lưỡng, đang hung hăng vung d.a.o rựa đuổi theo xe.
Tống Ngọc Lan tập trung hết sức vào việc điều khiển vô lăng, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán.
Đào Tử nhìn về phía trước, hồi hộp cầu nguyện có thể thoát khỏi đây một cách an toàn.
Cuối cùng, xe cũng lùi đến ngã rẽ. Tống Ngọc Lan nhanh chóng xoay vô lăng, đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao vút đi.
Đám người phía sau thấy vậy liền hét lên, nhưng không thể đuổi kịp.
Chỉ tới khi không còn thấy bóng dáng của đám người kia nữa thì Tống Ngọc Lan và Đào Tử mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trời ơi! Đám người đó là ai chứ! May mà em phát hiện kịp thời.” Đào Tử vẫn còn hoảng hốt nói.