Chương 106
Tống Ngọc Lan nghiêm mặt: “Rõ ràng là chúng đã có âm mưu từ trước. Chúng ta bị theo dõi rồi!”
“Giờ phải làm sao?” Mắt Đào Tử lộ rõ nỗi sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Cô ấy không dám tưởng tượng nếu khi nãy mình là người lái xe thì liệu có thể kịp thời phát hiện ra sự phục kích phía trước không?
Đáp án là gì thì chính Đào Tử cũng biết.
Tống Ngọc Lan nhận thấy tay chân của Đào Tử bắt đầu run lên, liền nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở: “Chúng ta chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm đâu. Cổng Bằng Thành đã đóng rồi, còn con đường nào khác về Quảng Đông không?”
Đào Tử cố gắng ổn định lại bản thân, giọng nói run rẩy, “Ơ... ờ, để chị nghĩ nghĩ...”
Cuối cùng, cô ấy không kìm được nữa mà chảy nước mắt, giọng cũng bắt đầu nghẹn ngào: “Chị... chị thật sự không biết ngoài con đường này ra thì còn con đường nào khác nữa không! Giờ phải làm sao đây?”
Tống Ngọc Lan liền trấn an: “Đừng lo lắng, bình tĩnh lại nào. Em nhớ trên con đường này có hai ngã rẽ. Chúng ta đã đi qua một cái, vậy nên dù con đường còn lại dẫn đến đâu thì chúng ta cũng phải thử.
Đừng sợ, ít ra chúng ta còn có xe để chạy, còn bọn họ thì chắc chắn không có xe, nếu không đã chẳng phải đào hố chặn đường như vậy.”
Trong lòng Tống Ngọc Lan cũng rất lo lắng, nhưng cô biết mình cần giữ bình tĩnh để tìm cách thoát khỏi tình huống này.
May mắn thay vì để tiết kiệm thời gian nên mỗi lần ra ngoài Đào Tử đều chuẩn bị sẵn một bình dầu dự trữ trong xe.
Tình thế hiện tại không cho phép chậm trễ, Tống Ngọc Lan không ngần ngại mà đạp mạnh chân ga lao nhanh về phía ngã rẽ còn lại.
Dần dần, Đào Tử bình tĩnh lại, thở hắt ra: “Chị nhớ lần đầu tiên tới đây, có nghe một chị gái nói qua là đường này cũng có thể về Quảng Đông, chỉ có điều đường đi khá hiểm trở, ngoằn ngoèo. Sau khi có đường mới thì khá ít người đi đường này. Nhưng chị không chắc có đúng hay không?”
“Bây giờ chỉ còn cách thử thôi.”
Chiếc xe tiếp tục chạy trên con đường núi gập ghềnh, Tống Ngọc Lan tập trung cao độ để lái xe, còn Đào Tử thì cảnh giác quan sát xung quanh.
Trời bắt đầu lất phất mưa, nhìn con đường lầy lội phía trước, Tống Ngọc Lan cảm thấy hơi căng thẳng.
Đột nhiên, bánh xe trước của chiếc xe bị sụt vào một hố bùn. Dù Tống Ngọc Lan có cố gắng đạp ga thế nào thì bánh xe cũng chỉ quay tròn trơn trượt chứ không thể thoát ra khỏi cái hố.
Cô buộc phải xuống xe và nhấc bánh xe lên!
Tống Ngọc Lan liếc nhìn Đào Tử, nhanh chóng nói: “Xuống xe, phải nâng lốp xe lên!” Chưa dứt lời, cả hai đã như tia chớp mở cửa xe và lao ra ngoài, chạy vội đến trước đầu xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-106.html.]
Tống Ngọc Lan chăm chú nhìn, lập tức xác định góc độ của bánh xe, rồi không chút do dự ra hiệu cho Đào Tử cùng phối hợp, cả hai cùng dồn sức nâng bánh xe lên phía trái.
Có lẽ vì áp lực bị truy đuổi phía sau quá lớn, cả hai dường như bùng nổ sức mạnh phi thường, từng động tác đều tràn đầy sức bật.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà chiếc xe đã được nâng lên một cách dễ dàng!
Cảnh tượng này thật khó tin, ai có thể nghĩ rằng hai cô gái yếu đuối lại có thể hoàn thành nhiệm vụ nặng nề như vậy trong thời gian ngắn như thế?
Tống Ngọc Lan và Đào Tử nhanh nhẹn nhảy lên xe, khởi động động cơ ngay lập tức.
Cơn mưa nhẹ ban đầu đã nhanh chóng biến thành cơn mưa lớn xối xả như thác đổ.
Mặt đường trở nên lầy lội hơn, trơn trượt bùn lầy khiến việc di chuyển trở nên cực kỳ khó khăn.
Tống Ngọc Lan tập trung cao độ, không dám lơ là, trong lòng cầu nguyện rằng chiếc xe sẽ không bị kẹt lại trong vũng lầy lần nữa.
Cô nắm chặt vô lăng, mắt dán chặt vào con đường phía trước, cẩn thận lái xe từng chút một.
Mưa lớn khiến tầm nhìn trở nên mờ mịt, cô buộc phải giảm tốc độ để đảm bảo an toàn.
Mỗi lần bánh xe quay là bùn nước lại b.ắ.n tung tóe, như thể đang chống chọi lại với thời tiết khắc nghiệt.
Dù khó khăn như vậy nhưng Tống Ngọc Lan vẫn không có ý định bỏ cuộc, cô cương quyết đạp ga, cố gắng giữ xe ổn định tiến về phía trước.
“Không hay rồi!” Đào Tử thì thầm, không chút do dự quay cửa sổ xuống, thò người ra ngoài ngó ra phía sau.
Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán, có hai chiếc ô tô đang bám sát phía sau xe của họ, như những con sói đói đang lao tới.
Đào Tử hốt hoảng quay lại xe, lau mưa trên mặt, giọng đầy vẻ hoảng sợ hét lên với Tống Ngọc Lan: “Ngọc Lan, có xe đang đuổi theo!”
Sắc mặt Tống Ngọc Lan lập tức thay đổi, cô liếc nhìn vào gương chiếu hậu, cảm thấy ngày càng lo lắng.
Qua tấm kính mờ, cô nhìn thấy rõ hai ánh đèn xe sáng chói đang dần dần tiến sát, như thể sắp nuốt chửng họ.
Trong đầu cô nhanh chóng tính toán cách giải quyết.
“Cài dây an toàn chắc vào, em sẽ tăng tốc!” Tống Ngọc Lan hét lên, mắt cô ánh lên sự quyết tâm.