Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-04-14 14:41:37
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 107

 

Mưa lớn đập mạnh vào cửa kính xe, tầm nhìn ngày càng mờ hơn, nhưng cô vẫn cắn chặt răng, đạp ga mạnh hơn.

Chiếc xe phóng đi như tên bắn.

Nhưng con đường núi quá trơn, chiếc xe bị xóc nảy dữ dội, suýt nữa liền mất kiểm soát và lật nhào.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đào Tử hoảng hốt hỏi.

“Đường trơn quá, chúng ta phải tìm chỗ ẩn nấp!” Tống Ngọc Lan nói gấp. Phía sau họ là những chiếc xe địa hình, chiếc Santana cũ của họ không thể đọ tốc độ với xe địa hình được.

Nếu không thì họ đã không dễ dàng bị đuổi kịp như vậy.

Mưa lớn đổ xuống cửa kính trước khiến tầm nhìn của cả hai mờ mịt. Đào Tử cắn răng, kéo cửa kính xuống lần nữa rồi thò người ra ngoài nhìn quanh tìm nơi trú ẩn.

“Không được! Tốc độ xe đã lên đến 100, lại có nhiều khúc cua, bánh xe dễ trượt, không cẩn thận là rơi xuống vực ngay!” Tống Ngọc Lan nghiêm giọng, tiếp tục nói: “Hơn nữa, đêm tối và mưa lớn thế này, nhìn cũng chẳng giúp được gì.”

Đào Tử đành kéo cửa kính lên.

Chiếc xe địa hình phía sau vẫn không ngừng truy đuổi.

“Người phía trước nghe đây, chúng tôi là đội cảnh sát tỉnh Quảng Lam. Lập tức dừng xe, đường phía trước đã sạt lở, các người cũng không đi qua được, cứ tiếp tục đi thì sẽ chỉ có con đường chết!”

“Cảnh sát tỉnh Quảng Lam?” Tống Ngọc Lan nghe thấy tiếng loa từ chiếc xe phía sau liền liếc mắt nhìn Đào Tử.

Đào Tử ngay lập tức nhảy ra ghế sau, cố gắng nhìn kỹ qua màn mưa phía sau.

“Không phải xe cảnh sát!” Đào Tử hét lớn, nhưng rồi lại lưỡng lự: “Nhưng tại sao họ lại mặc đồng phục cảnh sát? Nhìn không giống đồ giả.”

Lời của Đào Tử chưa dứt, từ chiếc xe phía sau vang lên âm thanh của một chiếc loa trắng khổng lồ.

Giọng nói lạnh lùng phát ra từ loa: “Chiếc xe phía trước nghe rõ! Mưa càng lúc càng lớn, đường phía trước đã sạt lở. Nếu các người không muốn c.h.ế.t thảm thì hãy ngoan ngoãn đầu hàng. Chúng tôi sẽ coi các người là tự thú, có thể được khoan hồng.”

Giọng nói mang theo uy lực không thể chối cãi, tựa như tiếng của một vị quan thẩm phán đến từ địa ngục.

Tống Ngọc Lan đạp mạnh phanh, lốp xe phát ra tiếng ma sát chói tai, chiếc xe trượt dài trên đường trước khi dừng lại hẳn.

Đào Tử ngồi phía sau suýt nữa đã va vào kính bên cạnh, nhưng cô ấy nhanh chóng phản ứng, nắm chặt lấy tay vịn ghế, cố gắng giữ thăng bằng.

Khi xe hoàn toàn dừng lại, Đào Tử như con khỉ nhanh nhẹn trèo lên ghế phụ, cả hai cùng nhìn nhau với ánh mắt lo âu và sợ hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-107.html.]

Tống Ngọc Lan bình tĩnh lại, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không xa phía sau, hai chiếc xe địa hình cũng đã dừng lại.

Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát, tay cầm dùi cui và s.ú.n.g ngắn bước xuống.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tống Ngọc Lan cảm thấy nhẹ nhõm, cô thở phào nói: “Xem ra là cảnh sát thật!”

Mặc dù vậy, nhưng đối mặt với trận thế nghiêm túc như thế thì trong lòng Tống Ngọc Lan và Đào Tử vẫn không khỏi lo lắng.

Cửa sổ xe bị gõ nhẹ, bên ngoài là một cảnh sát ra hiệu.

Tống Ngọc Lan mở cửa ra bước xuống xe.

Viên cảnh sát đứng đầu nhíu mày: “Sao lại là con gái?”

Lời vừa dứt thì một cảnh sát cầm s.ú.n.g đã lạnh lùng lên tiếng: “Tống Ngọc Lan!”

Tống Ngọc Lan theo hướng giọng nói nhìn lại, đưa tay lau nước mưa trên mặt, cố gắng nhìn rõ người vừa gọi tên mình.

Người đàn ông vũ trang đầy đủ kéo mặt nạ đen xuống, để lộ chiếc cằm cứng cỏi, giọng nói nghiêm nghị: “Là tôi, Lục Trạch Dân.”

Viên cảnh sát trưởng quét mắt sắc bén nhìn những đồng nghiệp xung quanh, rồi nghiêm giọng nói: “Kiểm tra xe xem có ai khác bên trong không!”

Ngay khi lệnh được đưa ra, bốn viên cảnh sát hành động ngay lập tức, bước tới và mở cửa xe.

Tống Ngọc Lan và Đào Tử bị bao vây, người run rẩy vì bị nước mưa làm ướt sũng, nhưng trong lòng đã yên tâm hơn.

Cảnh sát trưởng chăm chú nhìn Lục Trạch Dân trong giây lát, sau đó chuyển ánh nhìn sang Tống Ngọc Lan và Đào Tử, hỏi bằng giọng nghiêm khắc: “Rốt cuộc là hai cô đã gặp chuyện gì?”

Nghe thấy câu hỏi, Tống Ngọc Lan nhanh chóng lên tiếng giải thích: “Đồng chí cảnh sát, anh nghe tôi nói. Chúng tôi đi đường lớn về Quảng Đông. Ai ngờ giữa đường gặp vài tên côn đồ, không chỉ cầm d.a.o mà còn đào hố để bẫy chúng tôi. Bất đắc dĩ nên chúng tôi phải trốn chạy, chạy đến tận đây...”

“Trên đường lớn?” Cảnh sát trưởng nghiêm giọng: “Vậy tại sao vừa rồi khi chúng tôi gọi loa mà các cô lại bỏ chạy?”

Đào Tử nhìn hai chiếc xe địa hình phía trước, giọng yếu ớt: “Các anh không có còi cảnh sát, mưa lại lớn, chúng tôi nhìn không rõ. Tưởng rằng mấy tên côn đồ đuổi theo.”

Những cảnh sát vừa lục soát xe quay lại, “Báo cáo, không có gì khả nghi trong xe, chỉ có một cốp xe đầy tất.”

Cảnh sát trưởng nhìn Lục Trạch Dân, hỏi: “Cậu thấy sao?”

Ánh mắt của Lục Trạch Dân lạnh như băng, anh nhìn thoáng qua Tống Ngọc Lan và Đào Tử, sau đó báo cáo: “Tôi nghĩ rằng chúng ta đã truy đuổi nhầm người.”

Loading...