Chương 108
Cảnh sát trưởng gật đầu, nhưng vẫn nhìn Lục Trạch Dân với vẻ nghi hoặc, hỏi thẳng: “Cậu quen họ à?”
Lục Trạch Dân trả lời ngắn gọn: “Có.”
Cảnh sát trưởng quay sang Tống Ngọc Lan và Đào Tử, giọng nói nghiêm nghị: “Con đường phía trước đã sạt lở, không thể đi tiếp được. Nếu những kẻ mà các cô nói đang ở đường lớn thì cảnh sát sẽ đảm bảo an toàn cho các cô. Đi theo chúng tôi.”
Nghe vậy, Tống Ngọc Lan gật đầu liên tục, rồi nhìn sang Đào Tử vẫn đang run rẩy.
“Liệu có ai có thể lái xe giúp chúng tôi không? Chúng tôi thực sự sợ hãi quá, tay chân đều run rẩy, không thể lái xe được nữa.” Tống Ngọc Lan hỏi, giọng cô đầy lo lắng.
Cảnh sát trưởng nhìn sang Lục Trạch Dân: “Nếu mấy người có quen biết thì để cậu lái xe đi, ngoài ra để cả Trần Chiếu đi cùng nữa.”
Tống Ngọc Lan và Đào Tử cùng ngồi vào ghế sau, trong khi Lục Trạch Dân ngồi ghế lái và Trần Chiếu ngồi ghế phụ.
Trần Chiếu nhặt cái bát và phần thịt kho bị rơi trên ghế phụ lên tò mò hỏi: “Mấy thứ này là gì vậy?”
“Đó là bữa tối của chúng tôi, nhưng vừa nãy chỉ lo chạy thoát nên chẳng ai còn tâm trí để ăn nữa.” Tống Ngọc Lan quay đầu nhìn lại và giải thích.
Bất chợt, Đào Tử bật khóc thút thít, giọng nghẹn ngào: “Ngọc Lan… chúng ta… đã được cứu thật rồi phải không?” Cô ấy nhìn Tống Ngọc Lan đầy mong đợi và lo lắng, dường như vẫn chưa thoát khỏi cơn hoảng loạn từ sự việc vừa trải qua.
Tống Ngọc Lan đưa tay lau nước mắt lẫn nước mưa trên khuôn mặt Đào Tử, nhẹ nhàng nói: “Đây là cảnh sát thật, không sao rồi.” Từ lúc nhìn thấy Lục Trạch Dân thì cô đã cảm thấy yên tâm hơn. Chắc hẳn họ đang thi hành nhiệm vụ bí mật nào đó và nhầm lẫn hai người họ là mục tiêu.
Hai người phụ nữ đi trên con đường vắng vẻ như vậy, giữa khung cảnh hoang sơ thế này sẽ dễ bị hiểu nhầm là kẻ xấu.
Đào Tử vẫn không ngừng run rẩy, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt tái nhợt. Sau một lúc, tiếng khóc dần nhỏ lại, cô ấy từ từ bình tĩnh hơn và chìm vào giấc ngủ.
Tống Ngọc Lan lo lắng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đào Tử nhờ ánh sáng mờ ảo từ đèn xe, lo lắng nói: “Không ổn rồi, Đào Tử bị sốt rồi!”
Lúc trước vội vàng đi nên hai người không mang theo quần áo dự phòng. Vừa trải qua sự căng thẳng và bị dính nước mưa khiến cho Đào Tử phát sốt.
Lục Trạch Dân bấm vào bộ đàm: “Đội trưởng Trần, có bộ quần áo nào trên xe không? Trên xe có người bị sốt.”
Giọng của đội trưởng Trần truyền đến từ xe phía trước: “Có hai bộ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-108.html.]
“Trần Chiếu, đi lấy.” Lục Trạch Dân ra lệnh, đồng thời dừng xe lại.
“Rõ!”
Trần Chiếu nhanh chóng nhảy xuống xe và chạy về chiếc xe phía trước.
Lục Trạch Dân liếc nhìn Tống Ngọc Lan qua gương chiếu hậu, đôi mắt anh ánh lên vẻ đánh giá, như muốn dò xét cô.
Tống Ngọc Lan nhận thấy ánh mắt đó nhưng không hề tỏ ra lo lắng. Cô không nói gì sai cả nên cô hoàn toàn bình thản.
Chẳng bao lâu, Trần Chiếu liền mang hai bộ quần áo trở lại.
“Chỉ có quần áo mùa hè, nhưng còn tốt hơn là mặc đồ ướt. Các cô thay đi.” Trần Chiếu đưa quần áo cho Tống Ngọc Lan.
Xe tiếp tục di chuyển. Nhìn thấy chiếc áo thun của Đào Tử vẫn ướt sũng, Tống Ngọc Lan hiểu rằng từ đây về Quảng Đông còn khoảng hai giờ đi đường, và có thể còn lâu hơn nếu gặp phải bọn côn đồ.
Cô cắn răng dùng thân mình che chắn tầm nhìn của những người phía trước, cởi áo ướt của Đào Tử ra và thay bằng chiếc áo sơ mi của cảnh sát.
Thể trạng của Tống Ngọc Lan khá tốt, ít nhất lúc này cô vẫn chưa cảm thấy lạnh, nên cô để cả hai bộ quần áo cảnh sát cho Đào Tử mặc.
Quãng đường mà họ chạy trốn tưởng như rất dài, nhưng thực tế chỉ khoảng chưa đến 10 km.
Lục Trạch Dân lái xe rất tốt, chỉ mất khoảng nửa giờ là đã quay trở lại đường chính.
Lúc này, tâm trạng của Tống Ngọc Lan bắt đầu trở lên lo lắng, cô cố gắng điều hòa hơi thở để giữ bình tĩnh.
Mọi thứ xảy ra hôm nay là lần đầu tiên Tống Ngọc Lan gặp được trong hai kiếp sống, đương nhiên là cô cảm thấy sợ hãi, nhưng lý trí lúc đó đã lấn át cảm xúc.
Bây giờ khi quay lại con đường này, dù biết có cảnh sát đi cùng, nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi run sợ, lo ngại cảnh tượng đẫm m.á.u kinh hoàng có thể xảy ra.
“Đừng lo, có chúng tôi ở đây.” Giọng nói lạnh lùng nhưng mang tính trấn an của Lục Trạch Dân vang lên, xen lẫn với âm thanh mưa đập mạnh vào cửa sổ xe.
Mặc dù giọng nói bị lẫn trong tiếng mưa, nhưng Tống Ngọc Lan vẫn nghe rất rõ. Cô thở dài một hơi, nhìn ra màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, trong lòng dần dần ổn định lại, không còn quá hoảng loạn.
Cô tin tưởng vào sự an toàn mà cảnh sát của đất nước mang lại!
Chiếc xe địa hình phía trước đã dừng lại ở vị trí mà Tống Ngọc Lan đã chỉ ra trước đó.