Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 110

Cập nhật lúc: 2025-04-14 14:42:16
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 110

 

“Để bà mang theo hộp giữ nhiệt, lát nữa đem một bát cho Đào Tử uống. Trong nồi còn nấu cháo gà, uống nước xong thì ăn luôn nhé.” Bà nội Tống tất bật lấy hộp giữ nhiệt mới mua từ tủ ra, vốn định chuẩn bị cho hai người đi xa có thể mang theo đồ ăn. Giờ thì lại dùng sớm hơn dự tính.

Tống Ngọc Lan nhìn chằm chằm Lục Trạch Dân vẫn đang giữ nụ cười nhạt nơi khóe miệng. Trông anh lúc này khác hẳn với vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị trong khi làm nhiệm vụ.

Bỗng nhiên, cô tò mò muốn biết đâu mới là con người thật của anh?

Lục Trạch Dân nhận ra ánh mắt của Tống Ngọc Lan đang nhìn mình, đôi mắt đào hoa lấp lánh ý cười, môi hơi cong lên, trên đôi môi hồng nhạt còn vương vết nước gừng, dưới ánh đèn trông rất lấp lánh.

“Sao thế?” Anh hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng.

Tống Ngọc Lan bất giác nuốt khan một cái, nhanh chóng quay đi chỗ khác.

Có lẽ, sau màn “anh hùng cứu mỹ nhân” tối nay thì cô đã có cảm tình với Lục Trạch Dân hơn rồi.

Nhưng đâu phải chỉ mình anh giúp cô tối nay?

Có lẽ cảm giác này chỉ đơn giản là vì cô có thiện cảm với Lục Trạch Dân?

Cô tự giễu mình: Tống Ngọc Lan à, bao nhiêu năm sống đều uổng phí rồi. Sống giống như ốc sên, hễ có chuyện gì liền rụt đầu lại. Rốt cuộc mày đang sợ cái gì?

Cuối cùng, Tống Ngọc Lan tự tìm lý do để bào chữa cho bản thân: Lục Trạch Dân quá bí ẩn. Gia cảnh anh bí ẩn, công việc cũng bí ẩn, ngay cả con người anh cũng vậy. Cô không thể ở bên một người mà mình hoàn toàn không thể hiểu rõ như thế.

Như trong việc làm ăn, nếu không có cơ sở vững chắc thì cô sẽ không dám hành động tùy tiện.

“Không có gì. Giờ tôi cũng không sao rồi, anh không quay lại đội à?” Tống Ngọc Lan uống một ngụm nước gừng đường đỏ, cố gắng giấu đi sự bối rối của mình.

“Không vội. Mới hơn 5 giờ, còn ba tiếng nữa mới tới 8 giờ, tôi muốn ở lại với em thêm một lúc.”

Vừa dứt lời thì Tống Ngọc Lan đã lập tức bị sặc nước gừng, ho sặc sụa.

“Khụ khụ...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-110.html.]

Lục Trạch Dân ngay lập tức đặt bát xuống, dùng tay lớn vỗ nhẹ lên lưng cô. Cảm nhận được tấm lưng mảnh khảnh dưới tay mình, anh khẽ cau mày, thầm nghĩ có lẽ cô nặng chưa đến 40 kg.

Bà nội Tống chỉ quay đầu nhìn một cái rồi tiếp tục rửa hộp giữ nhiệt.

Mặt Tống Ngọc Lan đỏ bừng, khó khăn lắm mới nuốt xuống được ngụm nước gừng, vừa hay đối diện với đôi mắt đào hoa đầy lo lắng của Lục Trạch Dân. Cô bỗng nhận ra mình đang ở trong vòng tay anh, lưng vẫn còn cảm nhận rõ sự vỗ nhẹ từ anh, và mùi t.h.u.ố.c lá nhè nhẹ quanh quẩn nơi chóp mũi.

Tống Ngọc Lan bất giác lùi lại một bước.

Mỗi lần gặp mặt thì Lục Trạch Dân đều làm trái tim cô d.a.o động. Đối diện với sự bày tỏ quá đỗi trực diện từ một anh chàng đẹp trai như vậy, không cảm động mới là lạ.

“Anh là người ở đâu?” Cô vội tìm một chủ đề khác để xua tan bầu không khí ngượng ngùng.

Nhìn vẻ bối rối của cô, Lục Trạch Dân mỉm cười, nụ cười như một tràng pháo hoa rực rỡ nở ra trong đêm, trong đôi mắt anh hiện rõ sự trêu chọc, ánh mắt không rời khỏi Tống Ngọc Lan.

Bà nội Tống nói chen vào: “Lần đầu gặp mặt thì Trạch Dân đã nói rồi mà, ở Bắc Kinh ấy.”

Tống Ngọc Lan quay đầu đi chỗ khác. Cô có thể nói rằng mình hoàn toàn quên mất lần đầu gặp thì Lục Trạch Dân đã nói gì, mà chỉ nhớ rằng anh đã thẳng thắn nói thích cô ngay từ lần đầu gặp mặt không.

Cô có chút tủi thân, cứ như là tự vả mặt mình vậy, rõ ràng đã nói là không thích người chỉ nhìn vẻ bề ngoài như Lục Trạch Dân, nhưng bây giờ không phải bản thân cô cũng có cảm giác thích anh vì vẻ ngoài của anh sao.

Đối diện với một người đàn ông đẹp trai trêu chọc mình, một cô gái chưa từng yêu đương như Tống Ngọc Lan dù có tâm lý trưởng thành đến đâu thì cũng không thể không xao xuyến.

Đặc biệt là sau khi trải qua đêm nay, khi gặp lại Lục Trạch Dân.

Mặc dù biết anh và đội cảnh sát không hề đến để cứu mình mà chỉ là sự trùng hợp, nhưng cô vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, tự tô vẽ sự việc đêm nay thành một câu chuyện khiến trái tim cô rung động.

Dần nảy sinh tình cảm với Lục Trạch Dân như một dòng nước lũ tràn bờ, sắp nhấn chìm cả lý trí của cô.

Mặt Tống Ngọc Lan dần nóng lên, cô vội vàng uống hết bát nước gừng rồi giả vờ nói: “Bà ơi, chúng ta mau đến bệnh viện thôi, cháu nghĩ cháu hơi sốt rồi.”

Nghe vậy, bà nội Tống đang múc cháo cũng không bận tâm đến việc cả hai chưa kịp ăn gì liền đặt thìa xuống, sờ lên trán Tống Ngọc Lan: “Trời ơi, nóng thật, chúng ta đi ngay thôi.”

“Bà ơi, nhớ mang theo hộp giữ nhiệt, tối qua Đào Tử chưa ăn gì cả.” Tống Ngọc Lan nhắc bà nội.

Bà nội Tống không ngần ngại mang hết nồi cháo theo: “Đi bệnh viện rồi hai đứa ăn sau, đừng để bệnh nặng thêm. Hồi nhỏ sức khỏe của cháu đã yếu, mỗi lần cảm là cả tháng mới khỏi!”

Loading...