Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:22:04
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đào Tử nghe xong, môi mím chặt lại. Cả đêm qua cô ấy không ngừng gặp ác mộng, trong đầu chỉ toàn hình ảnh bị rượt đuổi dưới cơn mưa bão.

Tống Ngọc Lan cảm nhận được sự lo lắng của Đào Tử: “Tối qua em nghe thấy tiếng của chị, chị gặp ác mộng phải không? Chị có phản ứng thế này là bình thường. Cả đêm qua em cũng gặp toàn ác mộng. Nếu chị thấy Bằng Thành quá nguy hiểm thì Quảng Đông phát triển như vậy, chị chắc chắn sẽ tìm được nơi nào đó thích hợp mà.”

“Thế còn em...?” Trong giọng nói của Đào Tử không giấu được sự lo lắng. Cô ấy hiểu rõ rằng mình là người đã kéo Tống Ngọc Lan đến đây. Giờ vì sự nhát gan của mình mà lại để Tống Ngọc Lan phải đối mặt một mình, điều đó khiến cô ấy cảm thấy day dứt.

Tống Ngọc Lan có thể hiểu được nỗi lo của Đào Tử: “Không sao đâu, làm ăn một mình cũng không có vấn đề gì mà. Hơn nữa, chúng ta đâu nhất thiết phải dựa dẫm vào nhau để sống.”

“Em đến đây là vì quyết định của bản thân, chị chỉ là người tạo cơ hội cho em thôi. Em còn phải cảm ơn chị vì đã nghĩ đến em khi có cơ hội kinh doanh tốt chứ.”

Cuối cùng, Đào Tử thở dài đầy bất lực: “Đành chờ tin từ phía cảnh sát đã. Nếu họ bắt được đám côn đồ đó thì mình sẽ tính tiếp. Trong thời gian này coi như nghỉ ngơi, chị sẽ dẫn em và bà đi dạo quanh Quảng Đông. Mọi người đến đây mấy lần mà vẫn chưa có dịp đi chơi gì cả.”

“Được thôi.”

Buổi sáng, Tống Ngọc Lan học bài, buổi chiều thì cùng bà nội Tống và Đào Tử đi dạo quanh Quảng Đông, đồng thời đăng ký thi bằng lái xe.

Bây giờ Quảng Đông đã có nhiều tòa nhà cao tầng, không khác gì khung cảnh thịnh vượng sau này. Mỗi lần ra ngoài, bà nội Tống đều rất háo hức. Cứ như vậy, một tuần nhanh chóng trôi qua.

Thời tiết Quảng Đông ngày càng nóng, buổi tối nếu không có quạt thì sẽ không thể ngủ nổi. Đào Tử nằng nặc bắt Tống Ngọc Lan chuyển qua phòng cô ấy ngủ chung. Bà nội Tống cũng chỉ nghĩ hai đứa thân nhau nên muốn ngủ chung.

Lúc này Đào Tử đã tươi cười nhiều hơn, ký ức ám ảnh cũng dần phai mờ. Ban đêm có Tống Ngọc Lan ngủ cùng nên cô ấy không còn gặp ác mộng nữa.

Chiều hôm đó, Đào Tử dẫn bà nội Tống ra ngoài mua đồ ăn.

Tống Ngọc Lan ngồi bên cửa sổ, bật quạt máy và làm bài tập. Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên với nhịp điệu đều đặn.

Cô nghĩ rằng bà nội Tống và Đào Tử quên mang chìa khóa liền cười mở cửa: “Hai người quên...”

Lời nói được một nửa lập tức dừng lại khi cô nhìn thấy người đứng trước mặt lại chính là Lục Trạch Dân.

Anh cao lớn, mặc bộ đồ đen cắt may gọn gàng, đứng trước cửa với nụ cười nhẹ nhàng, lặng lẽ nhìn cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-112.html.]

Đối diện với ánh mắt của anh làm trái tim Tống Ngọc Lan đập nhanh như trống, cô vội vàng né tránh ánh nhìn đó.

Cô chú ý thấy một tay của anh cầm hai chiếc túi lớn trong suốt, bên trong chứa đầy hoa quả và thuốc bổ, còn tay kia thì được treo lên cổ, trên mặt anh có vài vết xước.

“Anh bị sao thế này?” Tống Ngọc Lan chỉ vào cánh tay đang treo của anh.

“Chỉ là vô ý bị gãy xương thôi.” Lục Trạch Dân đi vào phòng khách, tự nhiên đưa mắt nhìn xung quanh. Thấy chỉ có mỗi Tống Ngọc Lan, anh đặt túi xuống.

Tống Ngọc Lan đóng cửa lại, rồi vào bếp rót nước cho anh.

Ánh mắt Lục Trạch Dân vẫn dõi theo bóng dáng cô, trong mắt là sự dịu dàng: “Hôm nay tôi đến để báo cho em biết là bọn người đó đã bị bắt, không ai trốn thoát cả.”

Tống Ngọc Lan khựng lại, sau đó đưa cốc nước cho anh: “Anh đến đây chỉ để nói cho tôi chuyện này thôi à?”

“Còn một việc nữa.” Lục Trạch Dân khẽ ho nhẹ, đôi tai hơi ửng đỏ: “Tay tôi gãy rồi nên tôi xin nghỉ phép. Tống đồng chí, tôi có thể hẹn em đi ăn cơm khi có thời gian rảnh không?”

Nghe vậy, tim Tống Ngọc Lan lại một lần nữa rung động, cô cúi đầu, để mái tóc chỉnh tề che đi ánh sáng lấp lánh trong mắt mình.

Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Lục Trạch Dân: “Tôi...”

Chưa kịp nói hết câu thì cô đã nghe thấy tiếng tra chìa khóa ở cửa. Không hiểu vì sao, cô lập tức đứng bật dậy, cảm thấy có chút chột dạ và bối rối không biết phải làm gì.

Lục Trạch Dân cũng đứng dậy, khẽ trêu: “Đừng lo, tôi đâu phải gian phu.”

Câu nói của anh khiến Tống Ngọc Lan suýt chút nữa thì tức điên, cô trừng mắt nhìn anh, rồi đi nhanh ra mở cửa.

Đôi mắt tròn xoe của cô tràn đầy vẻ xấu hổ nhưng lại như chứa đựng chút cảm xúc mềm mại, khiến Lục Trạch Dân không khỏi cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng, như có pháo hoa nổ tung.

“Ôi, hải sản này còn tươi lắm, tối nay hấp lên ăn chắc chắn rất ngon!” Bà nội Tống vừa bước vào vừa nói chuyện với Đào Tử.

Hai người đều sững sờ khi nhìn thấy Lục Trạch Dân, Tống Ngọc Lan vội giải thích: “Bà ơi, anh Lục...”

Loading...