Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 118

Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:22:16
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không thể không nói Tống Ngọc Lan quả thật có tầm nhìn rất xa.

Trở về Quảng Đông, họ nhanh chóng giao tất cho nhà phân phối. Sau khi giải thích rõ ràng, họ thống nhất rằng mỗi nửa tháng Tống Ngọc Lan sẽ giao hàng một lần.

Nhà phân phối biết rõ nguồn hàng này rất khan hiếm, dù muốn hỏi Tống Ngọc Lan lấy tất từ đâu nhưng cũng biết đó là bí mật làm ăn nên không tiện hỏi, chỉ cam đoan rằng bao nhiêu hàng cũng sẽ mua hết.

Về tới nhà, Tống Ngọc Lan kéo Đào Tử vào phòng ngủ.

Lần này, lợi nhuận từ mười nghìn đôi tất là 1 vạn 7, Tống Ngọc Lan chia đôi cho Đào Tử.

Đào Tử bỏ công sức, xe và xăng, đây là phần cô ấy xứng đáng nhận được.

Ba đầu Đào Tử ban đầu không muốn nhận tiền, nhưng thấy mặt Tống Ngọc Lan mặt đã bắt đầu sầm lại, cô ấy mới miễn cưỡng cầm lấy: “Vậy sau này lợi nhuận từ việc bán quần cũng chia đôi nhé.”

Tống Ngọc Lan cười tươi: “Chị đã hết sợ hãi rồi à?”

“A, chị vừa mới nhận ra là lúc chúng ta trở về thì chị đã không còn nghĩ đến chuyện đáng sợ trên đường nữa!” Trên đường quay về, Đào Tử cứ liên tục khuyên Tống Ngọc Lan nên suy nghĩ kỹ trước khi quyết định mua nhà.

“Ba ngày nữa chúng ta lại đi Bằng Thành, chị thử mang theo quần đi bán xem có còn cảm thấy áp lực gì không” Tống Ngọc Lan đề xuất.

“Được thôi.”

Lục Trạch Dân nghe được cuộc đối thoại của hai người thì đôi lông mày khẽ nhướng lên, không ngờ việc kinh doanh nhỏ như bán tất lại có thể kiếm được nhiều tiền đến thế! Anh cũng rút lại suy nghĩ ban đầu của mình, Tống Ngọc Lan không giống mẹ anh.

Mẹ anh là kiểu người có thể vì lợi ích mà không màng đến con cái, trong khi Tống Ngọc Lan lại rất coi trọng tình cảm.

Tống Ngọc Lan không nói về việc mua nhà với bà nội Tống.

Hiện tại cô đã có sẵn năm vạn đồng trong tay, cộng thêm ba vạn vay từ Đào Tử. Nếu tính toán hợp lý thì trong vòng một tháng nữa là cô có thể kiếm đủ ba vạn còn lại.

Kho hàng của Đào Tử vẫn còn một nửa, vì vậy lần này khi họ đi Bằng Thành sớm hơn, trên đường đi mọi việc đều suôn sẻ. Cuối cùng Đào Tử cũng quyết định tiếp tục theo chân Tống Ngọc Lan đi Bằng Thành buôn bán.

Đào Tử từng nghĩ tới việc tiếp tục kinh doanh bán sỉ ở Quảng Đông. Xưởng của anh rể cô ấy đã cải tiến xong xuôi, dù việc nhập hàng giờ nghiêm ngặt hơn trước, nhưng vẫn có thể kiếm được một khoản kha khá.

Tuy nhiên, sau khi đã trải qua việc kiếm tiền nhanh kia thì Đào Tử đã không thể chấp nhận những khoản lợi nhuận nhỏ nhặt được nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-118.html.]

Chuyện kiếm tiền chính là kết hợp giữa rủi ro và cơ hội. Ai gan dạ thì giàu, ai nhút nhát thì nghèo.

Trong ba ngày đó, Tống Ngọc Lan tập trung toàn bộ sức lực vào việc thi bằng lái xe, tạm thời gác lại chuyện sách vở.

Bà nội Tống thỉnh thoảng lại cằn nhằn vài câu, bảo cô nên chú tâm vào kỳ thi đại học sắp tới. Bà tính toán kỹ lưỡng, bây giờ chỉ còn đúng một tháng nữa là đến kỳ thi rồi.

Trong khoảng thời gian này, Khương Nam có gửi cho cô một bức điện tín, nói rằng Vu Cầm đã hỏi mấy lần về bệnh của Tống Ngọc Lan. Khương Nam đều khéo léo lảng tránh và không để lộ điều gì.

Tống Ngọc Lan liền gọi điện lại cho Khương Nam, bảo với cô ấy rằng mình nhất định sẽ trở về huyện Ngọc Lâm trước kỳ thi đại học một tuần.

Khi lấy được bằng lái, Tống Ngọc Lan là người lái xe suốt cả chặng đường.

Đào Tử ngồi ở ghế phụ, lần này Lục Trạch Dân cũng đi cùng bọn họ đến Bằng Thành.

Đào Tử mang theo một cốp xe đầy quần áo.

Nhiều công nhân quen mặt đã đứng đợi từ xa khi thấy chiếc Santana xuất hiện.

Hai nghìn chiếc quần bán sạch chỉ trong chưa đầy một tiếng đồng hồ.

Nhiều công nhân thắc mắc tại sao lâu thế rồi mà Đào Tử mới quay lại, cũng có người nghe tin đồn rằng trên đường đi không an toàn, nên lặng lẽ mua thêm vài chiếc quần để phòng ngừa.

Các công nhân này kiếm được vài trăm hoặc thậm chí cả ngàn đồng mỗi tháng, việc mua mười đến hai mươi chiếc quần cũng chẳng phải chuyện to tát gì với họ.

Đào Tử nhìn cảnh tượng đó, đôi mắt lấp lánh niềm tin, quay sang nhìn Tống Ngọc Lan với ánh mắt đầy cảm kích.

Tống Ngọc Lan mỉm cười, lấy những chiếc quần cuối cùng đặt vào túi nhựa mà Lục Trạch Dân đang cầm giùm, rồi đưa cho nữ công nhân.

Người phụ nữ kia đưa tiền cho Tống Ngọc Lan, cô liền quay sang tìm tiền lẻ để trả lại.

Người phụ nữ đó có gương mặt lấm lem, đôi má hơi đỏ, ánh mắt chăm chú nhìn Lục Trạch Dân, hỏi với giọng dò xét: “Cậu thanh niên, cậu là anh trai của hai cô ấy à? Cậu có bạn gái chưa? Tôi có thể giới thiệu em gái tôi cho cậu, cô ấy đẹp lắm.”

Lục Trạch Dân khẽ đáp nhỏ: “Cô gái có mái tóc bằng kia chính là bạn gái tôi.”

Người phụ nữ liếc nhìn Tống Ngọc Lan, nhíu mày lẩm bẩm: “Một bông hoa tươi đẹp lại cắm trên bãi phân trâu.”

Loading...