Thời gian nghỉ dưỡng, việc có thể kiếm thêm chút tiền từ việc làm thêm cũng là một điều tốt.
Sau chuyến đi đầu tiên, Đào Tử rất hài lòng, Trần Chiêu còn giúp cô mời gọi khách hàng mua quần áo. Đào Tử vui vẻ thưởng thêm cho anh ấy một tờ đại đoàn kết.
Khi biết ở nhà Trần Chiêu có điện thoại, Đào Tử nhướng mày hỏi: “Nhà anh chắc cũng khá giả nhỉ? Sao lại ra ngoài làm thêm?”
Thời ấy, việc lắp điện thoại gia đình rất phức tạp, chỉ những nhà rất giàu hoặc có quan hệ tốt với chính quyền mới làm được.
“Nhà tôi giàu, nhưng tôi thì không.” Trần Chiêu nở nụ cười chân thật, khuôn mặt đen thui của anh ấy hiện lên hàm răng trắng đều tăm tắp.
Trước khi kết thúc kỳ nghỉ, Lục Trạch Dân lại theo Tống Ngọc Lan đi lấy tất, lần này chỉ có hai người.
Hôm nay Đào Tử nghỉ để chuẩn bị hàng hóa nên không đi cùng.
Tay trái của Lục Trạch Dân đã hoàn toàn bình phục, anh điều khiển vô lăng, thỉnh thoảng lại liếc sang Tống Ngọc Lan đang ngồi ở ghế phụ.
Mỗi lần cô nhìn qua là anh lại nhanh chóng thu ánh mắt về.
Tống Ngọc Lan nghĩ có lẽ mình nhìn nhầm, nhưng không thể phủ nhận là gương mặt nghiêng của Lục Trạch Dân dường như ngày càng đẹp hơn.
Từng đường nét trên khuôn mặt anh đều hoàn hảo, từ ngũ quan hoàn hảo đến sống mũi cao và đôi môi mỏng...
Tống Ngọc Lan không kiềm chế được mà nuốt nước bọt, Lục Trạch Dân quay lại liền bắt gặp ánh mắt cô và bật cười.
Nhìn nụ cười thoải mái của Lục Trạch Dân, Tống Ngọc Lan bất giác cảm thấy có chút tội lỗi.
Cô tự trách mình vì sao lại để ý đến một chàng trai trẻ tuổi như vậy, thậm chí còn thèm khát cả... thân thể của anh.
Cố gắng điều chỉnh lại suy nghĩ, cô thở sâu: “Anh nói mai sẽ về đơn vị à?”
“Ừ, có việc cần tôi về trước hai ngày.” Giọng Lục Trạch Dân trầm xuống.
Một lúc không thấy Tống Ngọc Lan nói gì thêm, anh nghĩ ngợi một chút rồi tiếp tục nói: “Bây giờ chúng ta có thể coi là bạn bè chưa?”
Tống Ngọc Lan ngạc nhiên liếc nhìn anh: “Sao lại hỏi vậy?”
“Nếu là bạn bè thì có thể tiến thêm một bước.” Lục Trạch Dân cũng quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-120.html.]
“Tiến thêm một bước?” Giọng Tống Ngọc Lan đầy thắc mắc, cô không hiểu ý anh là gì.
Trong hơn nửa tháng qua, Lục Trạch Dân cảm nhận rõ ràng rằng sự xa cách ban đầu của Tống Ngọc Lan đã dần biến mất, và mối quan hệ giữa họ đang tiến triển theo hướng tốt đẹp.
Vì công việc của anh không cho phép anh mất hàng tháng hoặc hàng năm để xác định tình cảm của cô. Nếu kéo dài như vậy thì sớm muộn gì Tống Ngọc Lan cũng sẽ đi theo người khác.
Vài ngày trước, anh đã bảo Trần Chiêu nói với Đào Tử rằng hôm nay cô ấy đừng đi cùng họ đến Bằng Thành, vì anh dự định sẽ tỏ tình.
Lục Trạch Dân có chút căng thẳng, anh quyết định tấp xe vào lề đường, tháo dây an toàn ra rồi quay sang nhìn Tống Ngọc Lan một cách nghiêm túc: “Hoặc là để anh hỏi thế này, em... có thích anh không?”
Tống Ngọc Lan nghẹn lời, suýt nữa đã bị chính nước bọt của mình làm nghẹt thở. Cô cố gắng ổn định tinh thần, đối diện với ánh mắt thẳng thắn của Lục Trạch Dân.
Cuối cùng, Tống Ngọc Lan không còn có thể từ chối dứt khoát như lần đầu. Cô không thể phủ nhận rằng mình có thiện cảm với anh, có lẽ cảm giác này đã chạm đến ranh giới của tình yêu.
Nhưng Tống Ngọc Lan hiểu rõ sự khác biệt về tuổi tác, trải nghiệm và cả thời đại giữa cô và Lục Trạch Dân. Trong thâm tâm thì cô vẫn là một người phụ nữ đã 45 tuổi, một người phụ nữ chín chắn.
Lục Trạch Dân có thể dành cho cô tình yêu trọn vẹn, nhưng liệu cô có thể làm như vậy không?
Câu trả lời chắc chắn là không. Trong thế giới của Tống Ngọc Lan thì tình yêu không phải là điều chính yếu.
Hơn nữa những khác biệt về tuổi tác, quan điểm sống có thể dẫn đến nhiều mâu thuẫn. Liệu hai người họ có thể sống hòa hợp lâu dài không?
Đây là những điều mà Tống Ngọc Lan phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Lục Trạch Dân nhìn thấy vẻ mặt đầy mâu thuẫn của cô, anh cảm giác như cô lại muốn thu mình vào cái vỏ bọc quen thuộc, giọng anh trở nên đầy ấm ức: “Anh cứ nghĩ... chúng ta là bạn, ít nhất là em cũng thích anh.”
Tống Ngọc Lan cười khổ, chàng trai trẻ tuổi lại còn đang xác nhận tình cảm.
Còn cô đã trưởng thành, đầu óc chỉ toàn suy tính về chuyện rút lui và những kế hoạch dự phòng.
“Anh không muốn nghe lời từ chối đâu.” Lục Trạch Dân ngắt lời trước khi Tống Ngọc Lan tiếp tục nói.
Lục Trạch Dân cúi xuống, lấy từ trong ba lô quân đội màu xanh lục ở ghế sau ra một chiếc hộp màu xanh dương rồi đưa cho cô: “Mở ra xem em có thích không?”
Tống Ngọc Lan mím môi, đưa tay nhận lấy chiếc hộp mở ra. Bên trong là một chiếc đồng hồ nữ tinh tế.
Chính xác hơn đó là chiếc đồng hồ có thiết kế giống với đồng hồ mà Lục Trạch Dân đang đeo, chỉ khác là dây đeo của nó mảnh hơn và nhỏ hơn.