Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:22:29
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi họ về đến Quảng Đông, Đào Tử là người đầu tiên để ý hai người, đặc biệt là chiếc đồng hồ đôi trên tay Tống Ngọc Lan. Đào Tử phấn khởi nhảy cẫng lên chúc mừng Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan không định giấu giếm bất kỳ điều gì với những người thực lòng yêu thương và đối xử tốt với cô.

Khi bà nội Tống nghe nói hai người đang hẹn hò thì bà không ngừng khen ngợi Lục Trạch Dân vì đã có con mắt tinh tường, dặn dò anh phải đối xử thật tốt với Tống Ngọc Lan. Nói đến đoạn xúc động thì bà còn lau nước mắt.

Lục Trạch Dân cũng giơ tay thề: “Bà ơi, cháu sẽ dùng tất cả khả năng của mình để yêu thương và chăm sóc Ngọc Lan!”

Đào Tử cũng khoác tay bà nội Tống cười nói: “Bà yên tâm đi, Lục đồng chí trông rất đáng tin, mà còn rất hợp với Ngọc Lan nữa, đúng là trời sinh một cặp.”

Lục Trạch Dân lén cúi người cảm ơn Đào Tử, không nói lời nào mà chỉ dùng ánh mắt để biểu đạt.

Tống Ngọc Lan nghi ngờ nhìn hai người, hỏi Lục Trạch Dân khi tiễn anh ra cửa: “Anh và Đào Tử có bí mật gì giấu em à?”

Lục Trạch Dân giơ tay thề thốt: “Không có gì đâu. Chỉ là hôm trước anh nhờ Trần Chiêu nói với Đào Tử rằng hôm nay đừng đi cùng chúng ta đến Bằng Thành. Anh muốn tỏ tình, nếu như có người thứ ba thì sẽ mất hết cả không khí.”

“Thì ra anh đã có âm mưu từ trước rồi?” Tống Ngọc Lan giả vờ giận dỗi, khoanh tay lườm anh.

Nhưng đôi mắt to tròn, trong veo của cô lại chứa đầy sự dịu dàng, ngay cả cái lườm chẳng có chút uy lực nào.

Lục Trạch Dân cảm thấy tim mình bị đánh trúng, suýt nữa anh đã định ôm cô vào lòng. Tống Ngọc Lan nhanh chóng lùi lại một bước, nhìn quanh và nói: “Chú ý xung quanh đi!”

Lục Trạch Dân lập tức tỏ ra ấm ức: “Em là người yêu của anh, anh ôm người yêu của mình thì có gì sai chứ?”

Tống Ngọc Lan nhìn vẻ mặt đáng thương của Lục Trạch Dân, rất khó liên hệ với một Lục Trạch Dân nghiêm túc lạnh lùng trong công việc.

Nhưng cô nhận ra mình rất dễ mềm lòng trước biểu cảm này. Trái tim cô như tan chảy, cô thở dài rồi nói: “Không phải anh có chuyện muốn nói ở nhà khách sao? Vậy chúng ta đi đi. Sáng mai anh phải rời Quảng Đông nên tối nay em tiễn anh trước, sáng mai em không ra tiễn nữa.”

Lục Trạch Dân ngay lập tức xị mặt: “Phải rồi, anh còn phải về quân đội, thật sự muốn giải ngũ để ở bên cạnh em mãi.”

Tống Ngọc Lan lắc đầu cười bất lực, biết anh chỉ nói đùa nhưng vẫn nhắc nhở: “Người đàn ông đáng ngưỡng mộ là người có sự nghiệp và mục tiêu của mình, như thế mới là đẹp trai nhất. Hơn nữa, em thấy quân nhân rất tuyệt vời, thật đáng khâm phục!”

Cô nhớ lại buổi tối mưa gió hôm đó, hình ảnh Lục Trạch Dân cầm súng, mang mặt nạ quân đội màu xanh, đôi mắt sắc như dao, vai rộng eo thon… thật sự khiến cô không khỏi rung động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-124.html.]

Tống Ngọc Lan vội lắc đầu, xua tan hình ảnh không trong sáng ra khỏi đầu.

Chị quản lý nhà khách nhìn Lục Trạch Dân rồi nói: “Lại dẫn người yêu đến à? Vào đi.”

Tai Lục Trạch Dân đỏ bừng, cười nhẹ cảm ơn chị quản lý.

Sau đó, anh không thèm để ý đến ánh mắt tra hỏi của Tống Ngọc Lan, cứ thế dẫn cô lên lầu.

Tống Ngọc Lan bước vào phòng, định hỏi anh xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng ngay khi cô vừa vào cửa thì Lục Trạch Dân đã đột nhiên quay người lại, bước lên một bước, khéo léo nghiêng mình và nhanh chóng khép cửa lại. Rồi anh áp sát Tống Ngọc Lan vào cánh cửa.

Tống Ngọc Lan không còn đường lui, cơ thể cô dựa sát vào cánh cửa lạnh lẽo, tim đập thình thịch.

Lục Trạch Dân cúi xuống, ghé sát tai cô và khẽ cười nói bằng giọng trầm ấm: “Giờ đến lượt anh.”

“Đến lượt gì cơ...” Câu hỏi của Tống Ngọc Lan còn chưa nói xong thì Lục Trạch Dân đã cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng.

Hành động bất ngờ khiến Tống Ngọc Lan sững sờ, tim cô đập loạn nhịp, gương mặt nóng bừng.

Lục Trạch Dân đỏ mặt khi buông cô ra, khiến Tống Ngọc Lan nhận ra anh chỉ đang “trả đũa” nụ hôn mà cô đã đặt lên trán anh trên xe trước đó.

Ngây thơ như vậy sao!

Tống Ngọc Lan nhìn Lục Trạch Dân trước mặt, khóe miệng không kiềm được mà cong lên, trong mắt lấp lánh một tia ranh mãnh.

Cô không hề che giấu, thẳng thắn nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hồng đầy quyến rũ của Lục Trạch Dân, như thể đang thách thức khả năng chịu đựng của anh.

Sau đó, Tống Ngọc Lan khẽ nhón chân, cố gắng tiến đến gần đôi môi khiến cô xao xuyến ấy.

Tuy nhiên, hiện thực lại giáng cho cô một sự đả kích nho nhỏ, đó là dù cô cao 1m69, nhưng đứng trước Lục Trạch Dân cao 1m85 thì cô vẫn trở nên nhỏ bé.

Dù đã cố hết sức nhón chân, nhưng cô vẫn không thể chạm đến mục tiêu đáng khao khát ấy.

Bất đắc dĩ, Tống Ngọc Lan đổi chiến thuật, thay vào đó, cô nhẹ nhàng hôn lên cằm của Lục Trạch Dân.

Loading...