Khương Nam vô thức siết chặt nắm đấm, các khớp ngón tay trắng bệch, rồi lại buông thõng tay một cách yếu ớt, khuôn mặt tràn đầy vẻ đau khổ như một con thú bị dồn vào đường cùng, cô ấy nghẹn ngào hứa với ông mình: “Ông ơi, cháu sẽ tự bảo vệ mình, chỉ khi chắc chắn an toàn thì cháu mới làm những gì mình mong muốn…”
---
Tống Ngọc Lan làm thủ tục trả phòng ở nhà khách với chị Huệ, rồi để Khương Nam chở cô đến bến xe bằng xe đạp.
“Chắc khoảng 10 ngày nữa sẽ có kết quả thi, lúc đó nhà cậu cũng qua mùa bận rộn rồi. Cậu có về kịp không?” Khương Nam đứng lên để đạp mạnh chiếc xe leo dốc, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán.
Tống Ngọc Lan nhàn nhã tựa vào yên xe đáp lời: “Chưa chắc, có thể tớ sẽ quay lại Bằng thành sớm. Về kết quả thì cậu xem hộ tớ là được rồi.”
“Cậu thật sự không để ý đến kỳ thi đại học gì cả nhỉ!” Khương Nam thở hổn hển nói. Trước kỳ thi đại học, Tống Ngọc Lan còn đi buôn bán, giờ lại chưa chờ đến ngày có kết quả đã muốn quay về quê.
Tống Ngọc Lan thản nhiên mỉm cười, trong đầu suy nghĩ, cô đã từng trải qua kỳ thi đại học rồi, đâu cần phải phấn khích như một thiếu nữ mười mấy tuổi nữa. Điều cô quan tâm hơn bây giờ là làm thế nào để kinh doanh bền vững và mang lại lợi nhuận lâu dài.
Ngành thời trang ở Bằng thành có vẻ không mấy hấp dẫn, muốn kiếm tiền từ nó cũng chẳng dễ dàng. Cô cần quay lại đó để nghiên cứu thị trường kỹ hơn.
Khi về đến cổng nhà, Tống Ngọc Lan bất giác lùi lại vài bước, ánh mắt dừng lại ở sân giữa nhà họ Tống.
Sân nhà hôm nay thật đông đúc, có những cô bác bận rộn nấu nướng, cũng có những chú đang xắt đồ và chuẩn bị món ăn một cách thành thạo.
Khói bếp bay lên cao hòa quyện với hương thơm của thức ăn khiến không khí nơi đây ngập tràn sự ấm áp và tình làng nghĩa xóm.
Tống Ngọc Cảnh đứng ngay cửa nên là người đầu tiên nhìn thấy cô. Cậu vội vàng chạy ra mở cổng, vừa reo lên vui mừng: “Chị! Bà bảo không biết chị có về kịp hôm nay không?”
Tống Ngọc Lan đứng ở cổng, lặng lẽ quan sát cảnh tượng bên trong. Đôi mắt cô ánh lên vẻ tò mò và có chút ngạc nhiên. Cô nắm lấy tay Tống Ngọc Cảnh khẽ hỏi: “Có chuyện gì thế này?”
Tống Ngọc Cảnh nhìn theo ánh mắt chị mình rồi giải thích: “Hôm qua các chú, các cô đến giúp nhà mình gặt lúa. Bà bảo vì nhà mình sắp đi xa nên muốn mời mọi người bữa cơm để cảm ơn, tiện nhờ mọi người trông nom nhà cửa giúp.”
Lúc hai chị em nói chuyện thì bà nội Tống đang tất bật trong bếp tiếp đón mọi người đột nhiên nhìn thấy Tống Ngọc Lan đứng ở cổng. Bà vội vàng đặt đồ xuống, bước nhanh ra sân, miệng cười rạng rỡ gọi to: “Ngọc Lan, cháu về rồi à! Mau vào đây chào các cô chú đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-136.html.]
Nghe tiếng gọi thân thiết của bà, Tống Ngọc Lan kéo tay em trai bước vào sân, mỉm cười chào hỏi từng người một cách lễ phép.
Sau màn chào hỏi, bà nội nắm tay kéo Tống Ngọc Lan vào trong nhà.
Hai bà cháu ngồi xuống cạnh giường, bà nội nói với giọng đầy ân cần: “Ngọc Lan à, bà và bố mẹ cháu đã bàn bạc kỹ rồi. Gốc rễ của nhà mình mãi ở thôn Kim Trúc, nhưng nếu muốn có tương lai thì không thể chỉ quanh quẩn trong cái làng nhỏ này được. Bà và bố mẹ cháu đã quyết định sẽ đi cùng cháu ra ngoài, cùng nhau xông pha một lần.”
Nghe đến đây, Tống Ngọc Lan ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạc nhiên nhìn bà rồi ngay sau đó nở một nụ cười rạng rỡ. Thực ra, cô đã sớm đoán được quyết định này.
Nhà họ Tống luôn yêu thương cô hết mực, làm sao họ có thể để cô một mình mạo hiểm đi xa như vậy chứ?
Tống Ngọc Lan nở nụ cười nhẹ nhàng hỏi: “Còn những người ngoài sân thì sao ạ?”
“Bà đã nhờ trưởng thôn kêu gọi mọi người gặt lúa giúp nhà mình. Bà nghĩ đã rời đi thì cũng nên mời bà con ăn bữa cơm, tiện nhờ họ trông nhà giúp.”
Bà nội Tống đứng dậy, vẫy tay bảo Tống Ngọc Lan: “Cháu cứ ngồi nghỉ đi, bà đi lấy cho cháu bát thịt gà.”
Tống Ngọc Lan chưa kịp từ chối thì bà nội đã vội vã đi ra ngoài.
Một lúc sau, Tống Ngọc Cảnh liền mang bát thịt gà vào. Cậu đưa đôi đũa cho chị rồi tung tăng nhảy nhót, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, không còn chút gì của một cậu bé âu sầu như lần đầu Tống Ngọc Lan trở lại nhà.
“Em vui lắm à?” Vì ở trên xe đã ăn rồi nên lúc này Tống Ngọc Lan vẫn no, cô nhận lấy bát thịt gà rồi để sang bên cạnh.
Tống Ngọc Cảnh gật đầu đầy hào hứng: “Dạ! Vừa rồi em nghe mấy cô bác hỏi bà rằng em sẽ học hành thế nào. Bà trả lời rằng mới học lớp hai, còn chưa học được bao nhiêu nên chuyển trường cũng không có vấn đề gì.”
Điều này có nghĩa là cậu cũng sẽ theo gia đình rời khỏi thôn và sẽ không bị bỏ lại đây. Trước đây, Tống Ngọc Cảnh cứ tưởng mình là người ngoài rìa, lo sợ bà nội sẽ để cậu ở lại vì cho rằng cậu lớn rồi, có thể tự lo cho bản thân.
Dù rất muốn đi học, nhưng so với việc được ở bên gia đình thì chuyện học hành chẳng còn quan trọng nữa. Cậu sẵn sàng hy sinh!
Tống Ngọc Lan cốc nhẹ vào đầu em trai: “Nghĩ ngợi lung tung gì thế? Chị đi đâu thì đương nhiên em cũng sẽ đi theo đó.”