Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 137

Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:22:55
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời của em trai khiến Tống Ngọc Lan phải suy nghĩ. Cô sẽ học đại học ở Bắc Kinh, mà điều đó ít nhất sẽ mất vài năm.

Cô không thể nghĩ cái gì liền muốn làm cái đó, mà cần tạo cho Ngọc Cảnh một môi trường học tập ổn định.

Bằng thành có thể là nơi để kinh doanh, nhưng để sinh sống lâu dài thì phải suy tính kỹ. Dù thành phố này đang phát triển nhanh chóng, nhưng cơ sở hạ tầng giáo dục rõ ràng không thể sánh bằng Bắc Kinh.

Bữa cơm tối diễn ra trong không khí vui vẻ, sau bữa ăn, ông trưởng thôn và bà nội cùng mấy ông bà lớn tuổi khác ngồi bàn bạc về việc sắp xếp ruộng đất của nhà Tống.

Cuối cùng, việc canh tác 10 mẫu ruộng của nhà Tống được giao cho vợ chồng con trai cả của ông trưởng thôn là Hoàng Bạch và Vương Phân. Hai người sẽ đảm nhận việc canh tác, trông coi nhà cửa mà không cần trả thêm tiền thuê ruộng cho gia đình Tống.

Khi mọi người đã rời đi thì bố mẹ của Tống Ngọc Lan liền dọn dẹp căn nhà thật gọn gàng.

Đêm xuống, bốn bề yên tĩnh. Trong ngôi nhà của gia đình nhà họ Tống, năm người ngồi quây quần trong phòng khách với vẻ mặt nghiêm túc.

Bà nội bước vào, mang ra một chiếc túi nhựa được bọc kỹ. Bà cẩn thận tháo chiếc túi, bên trong còn được bao bọc bởi một lớp vải đỏ, mở lớp vải ra là những cọc tiền mặt.

Sau chuyến đi Bằng thành thì Tống Ngọc Lan đã tiêu khoảng 1 vạn, trong tay nhà họ Tống còn khoảng hơn 6 vạn, số tiền này trở nên quý giá hơn bao giờ hết.

Mỗi tờ tiền là mồ hôi công sức của cả gia đình, là niềm hy vọng cho tương lai.

Vì mọi người đã quyết định cùng cô đi đến Bằng thành nên Tống Ngọc Lan cũng không giấu giếm nữa, cô kể cho cả nhà việc mình đã mua một căn nhà ở đó.

Bà nội thoáng ngờ vực. Bà biết được Tống Ngọc Lan có bao nhiêu tiền. Dù tháng vừa rồi cả gia đình bận bịu với công việc, nhưng trong mắt bà thì việc buôn bán đôi tất làm sao có thể kiếm được vài hào, chứ đừng nói đến việc mua nhà.

Nhìn ánh mắt hoài nghi của mọi người, Tống Ngọc Lan chỉ biết cười khổ. Cô hiểu rằng nếu không đưa ra bằng chứng thì khó có ai tin lời cô được.

Cô lấy từ trong ba lô ra một cuốn sổ màu đỏ, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Mọi người chăm chú nhìn, hóa ra đó là một cuốn sổ đỏ chứng nhận quyền sở hữu nhà đất.

“Cháu đã kiếm được chút tiền từ việc buôn bán với Đào Tử, hơn nữa thấy rằng việc kinh doanh ở Bằng thành có tiềm năng nên đã quyết định mua căn nhà này. Không báo cho bà chuyện này là lỗi của cháu.”

Nghe đến đây, bà nội Tống không khỏi ngạc nhiên liền hỏi: “Thế bây giờ trong tay cháu còn bao nhiêu tiền?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-137.html.]

Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng đáp: “Đã hết sạch rồi... Vốn dĩ còn thừa hơn 6.000 đồng nhưng cháu đã đưa nó cho Tiểu Hắc để anh ta hỗ trợ tiếp tục sản xuất tất.”

Bà nội nghe vậy thì giọng nói tràn ngập xúc động và tự hào: “Đúng là chuyện tốt! Cháu của bà thật giỏi giang, không chỉ mua được nhà mà còn lo được cho tương lai cho cả nhà. Cứ mạnh dạn làm những gì cháu muốn, bà và bố mẹ cháu sẽ luôn ủng hộ cháu!”

Tống Ngọc Cảnh ngồi trong góc phòng liền giơ tay lên nói: “Chị, còn em nữa, em cũng ủng hộ chị!”

Không khí trong phòng lập tức trở nên vui vẻ với tiếng cười giòn giã.

Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa hửng sáng.

Chú Ngưu lái chiếc xe kéo ra khỏi nhà, còn gia đình nhà họ Tống đã đứng đợi sẵn ở đầu làng.

Đây là việc mà tối qua bà nội Tống đã dặn dò chú Ngưu, nhờ chú ấy dậy sớm một chút để chở cả nhà lên bến xe ở trấn.

Vừa mới lên xe thì Tống gia đã thấy từ cuối làng có hai bóng người chạy tới, vừa vẫy tay vừa gọi lớn.

Bà nội Tống nghĩ có lẽ là hôm qua ai đó trong làng biết chú Ngưu sẽ chở gia đình bà lên trấn nên muốn đi nhờ xe.

Bà bảo chú Ngưu dừng lại chờ.

Tống Ngọc Lan lúc này giống như một chú mèo lười, nhẹ nhàng dựa vào lòng ấm áp và rộng lớn của mẹ, đôi mắt khép hờ như muốn ngủ.

Trái lại là cậu bé Tống Ngọc Cảnh thì tràn đầy tò mò và hào hứng, đôi mắt sáng rực nhìn chăm chăm vào hai bóng người từ xa, cậu chỉ tay phấn khích nói: “Bà ơi, nhìn kìa! Chẳng phải đó là hai kẻ khốn nạn mà bà vẫn hay mắng sao?”

Từ sau khi Tống Ngọc Lan và Triệu Kiến Quốc hủy hôn, mỗi lần gặp người nhà họ Triệu, bà nội Tống đều không tiếc lời mắng nhiếc, điều đó đã khắc sâu trong tâm trí của Tống Ngọc Cảnh.

Bà nội Tống nhìn theo hướng tay cháu chỉ, quả nhiên đúng là vợ chồng nhà họ Triệu.

Hai người họ đang vác trên lưng hai chiếc bao tải lớn, bên trong chứa đầy đồ đạc.

Họ vừa chạy vừa vẫy tay và gọi lớn: “Đợi chúng tôi với!”

Chú Ngưu nhìn vợ chồng họ Triệu, trên gương mặt là nụ cười thán phục, giọng đầy ngưỡng mộ: “Vợ chồng lão Triệu ấy hả, mấy bữa trước còn khoe với tôi bảo thằng Kiến Quốc nhà họ giờ có tiền đồ lắm! Vừa được thăng chức làm cán bộ, lại vừa mua nhà ở Bạch Sa, chuẩn bị đón họ qua hưởng phúc đây. Chẳng ngờ, sau khi hai nhà hủy hôn đều sống tốt thế này!”

Loading...