Trong những ngày tiếp theo, Tống Ngọc Lan và Đào Tử chính thức tách ra hoạt động riêng lẻ. Tuyến đường từ tỉnh Quảng Đông đến Bằng thành đã đi nhiều lần, lần này Đào Tử không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào. Cô ấy ngày càng trở nên tự tin và độc lập, dù có đi một mình cũng chẳng còn lo sợ.
Tống Ngọc Lan thì chọn ở lại Bằng thành để tìm hiểu thị trường. Tuy nhiên, việc phải đi khắp nơi bằng đôi chân khiến cô tốn quá nhiều sức lực. Nghĩ ngợi hồi lâu, cô nhờ Đào Tử mang giúp mình một chiếc xe đạp từ tỉnh Quảng Đông tới.
Giữa tiết trời nắng gắt của mùa hè, cô không ngại đen da, nhưng lại lo ngại bị say nắng. Vì vậy, cô chỉ có thể chạy thị trường vào sáng sớm và chiều muộn, còn buổi trưa thì phụ giúp Đào Tử bán quần.
Lúc này, cô nhận thấy không chỉ có mình Đào Tử bán quần nữa mà đã có thêm bảy, tám sạp đối thủ cạnh tranh. Tiểu Hắc cũng đã quay lại với sạp bán tất, bên cạnh anh ta vẫn là hai người đàn ông như trước.
Tống Ngọc Lan để ý thấy Tiểu Hắc cố gắng tránh ánh mắt của cô, vì vậy cô cũng không nhìn về phía anh ta nữa.
Nhiều khách hàng trung thành vẫn thích mua quần tại sạp của Đào Tử, nhưng số lượng quần bán ra không còn nhanh như trước. Trước đây, việc bán hai nghìn chiếc quần chỉ mất một giờ, nhưng giờ phải mất đến năm, sáu giờ mới bán hết. Điều này khiến Đào Tử phải đi đi về về giữa tỉnh Quảng Đông và Bằng thành nhiều hơn nên càng thêm vất vả.
Nhìn Đào Tử gầy đi rõ rệt, mặc chiếc áo thun rộng thùng thình, vòng một gần như phẳng lì, Tống Ngọc Lan nhận ra: “Cứ thế này không phải cách lâu dài.”
Bán hết quần, Tống Ngọc Lan ngồi lên ghế lái: “Hôm nay chúng ta không về Quảng Đông nữa, về ngã ba đường ở Bằng thành. Em có một vài ý tưởng về thị trường, chúng ta cần bàn bạc lại.”
Khuôn mặt mệt mỏi của Đào Tử bừng sáng, đầy phấn khởi hỏi: “Thật sao? Vậy thì tuyệt quá!”
Những ngày qua, gia đình nhà họ Tống đã dọn dẹp xong căn nhà. Tống Đại Cường và Lưu Xuân bận rộn sắp xếp bên trong, còn bà Tống đã dẫn theo Tống Ngọc Cảnh cải biến khu đất trồng hoa phía sau thành vườn rau, gieo hạt giống hy vọng.
Sau bữa tối, cả nhà ngồi dưới mái hiên sân sau, Tống Ngọc Lan mở cuốn sổ ghi chép ra bắt đầu trình bày:
“Những ngày qua, em để ý thấy số lượng người bán hàng ở vỉa hè ngày càng nhiều và đa dạng. Trước đây, chỉ có các ngư dân xung quanh bán hải sản, nhưng giờ thì đủ loại hàng hóa đã xuất hiện. Khách hàng cũng thay đổi, không chỉ là những công nhân đến Bằng thành xây dựng, mà còn có rất nhiều công nhân từ các nhà máy mới được xây dựng đổ về từ khắp nơi. Người đông lên, khiến nhà cửa càng trở nên khan hiếm. Em đã ngồi ở trung tâm phát triển bất động sản suốt ba ngày, mỗi ngày đều có hàng dài người đến xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-141.html.]
Đào Tử ngạc nhiên, há hốc miệng: “Em định xây nhà à?”
Tống Ngọc Lan nhún vai: “Em muốn xây nhà thật đấy, vì kinh doanh bất động sản kiếm tiền hàng tỷ, nhưng với số tiền hiện tại chúng ta thì còn chưa đủ để mua đất.”
“Vậy rm định làm gì?”
“Không xây nhà được thì chuyển sang kinh doanh vật liệu trang trí nội thất.” Lý do không phải vật liệu xây dựng là vì ngành này cần vốn hàng tỷ, thậm chí còn khó hơn cả xây nhà. Còn vật liệu trang trí lại là ngành tiềm năng mà Tống Ngọc Lan rất tin tưởng, bởi vì cô đã biết trước xu hướng phát triển sau này.
Dù hiện tại thì ý thức về việc trang trí nhà cửa vẫn chưa phổ biến, nhưng Tống Ngọc Lan tự tin vào tiềm năng phát triển của lĩnh vực này trong tương lai.
Quan trọng hơn là cửa hàng của cô sẽ là cửa hàng vật liệu trang trí duy nhất trong khu vực, nắm bắt cơ hội thị trường đầu tiên là điều rất quan trọng.
Đào Tử từng thấy các cửa hàng vật liệu trang trí ở tỉnh Quảng Đông, nhưng chúng tốn kém, mất nhiều thời gian và công sức. Cô ấy lo lắng không biết liệu một thành phố còn sơ khai như Bằng thành có thể phát triển ngành này không, nhất là khi vật liệu trang trí thường có kích thước lớn. Hai tầng nhà có đủ chỗ để chứa hàng không?
Đào Tử đặt câu hỏi, Tống Ngọc Lan gật đầu giải thích: “Em đã tính rồi. Căn nhà này có tổng diện tích hai tầng khoảng 600 mét vuông. Chúng ta có thể nâng thêm hai tầng nữa, cộng với sân sau rộng khoảng 300 mét vuông. Tổng cộng có thể mở rộng thành một cửa hàng rộng 1.500 mét vuông.”
Giữa tháng bảy, trời nóng bức mà trán Tống Ngọc Lan ướt đẫm mồ hôi khi cô vừa nói vừa ghi chú trong sổ. Bên cạnh, bà Tống phe phẩy quạt cho cô, nhưng luồng gió này cũng chẳng giúp giảm nhiệt bao nhiêu. Thỉnh thoảng Đào Tử lại đưa ra vài thắc mắc hợp lý.
Hai giờ sau, Tống Ngọc Lan tổng kết lại: “Chị có thể bỏ ra 11 vạn, em có 12 vạn. Nâng tầng và mở rộng sân sẽ tốn ít nhất 3 vạn. Sau đó, chỉ còn lại 20 vạn vốn lưu động cho việc trang trí, nhập hàng và tìm nhà cung cấp... Nhưng kết luận là không đủ người và không đủ tiền. Hai chúng ta khó mà làm nổi.”
Mọi việc lại rơi vào bế tắc.
Thời điểm này, Bằng thành chưa sầm uất, muốn làm ăn cũng không dễ dàng. Tống Ngọc Lan cau mày suy tư, vấn đề lớn nhất là cần thêm 5 vạn vốn nữa. Mặc dù chỉ cần chạy thêm vài chuyến giữa tỉnh Quảng Đông và Bằng thành, nửa tháng là Đào Tử có thể kiếm đủ 5 vạn, nhưng vẫn thiếu người. Bởi việc nhập hàng gạch, đèn, sơn, giấy dán tường, điều hòa... đều cần thêm nhân lực.