Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 143

Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:23:07
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nam cũng nhận được kết quả của mình: cô thi được 601 điểm, cao hơn 4 điểm so với dự tính nên đã trúng tuyển vào đại học Thanh Hoa. Cô ấy rất vui mừng, cũng đồng ý giúp cô giáo Vu Cầm tìm Tống Ngọc Lan giúp.

“Đi đi, bà thấy tâm hồn cháu đã bay xa rồi. Dù sao thì cũng còn một tháng rưỡi nữa mới khai giảng, cháu và Ngọc Lan đi cùng nhau cũng tốt, có người bầu bạn.” Bà nội Khương Nam âu yếm bưng ra một bát chè đậu xanh mát lạnh từ nhà bếp.

Ông nội Khương Nam gõ gậy xuống đất: “Không được, Ngọc Lan và cả gia đình con bé đã chuyển đến Quảng Đông, nơi đó lạ lẫm thế, sao tôi có thể yên tâm để con bé đi một mình?”

Khương Nam bĩu môi: “Ông à, năm nay cháu đã 20 tuổi rồi, chẳng lẽ không thể tự lo cho bản thân?”

Bà nội cười nói: “Ông cháu nói cũng đúng, bên ngoài không giống như ở trong huyện, nhiều nguy hiểm lắm. Để cháu đi một mình thì bà thật sự không yên tâm.” Bà nhét bát chè vào tay Khương Nam.

Khương Nam sốt ruột, đột nhiên nhớ đến Lục Trạch Dân, vội nói: “Ai bảo cháu đi một mình! Cháu... cháu sẽ đi cùng bạn trai của Ngọc Lan!”

“Bạn trai của Ngọc Lan à?” Bà nội Khương Nam ngạc nhiên.

Khương Nam nhanh chóng kéo Lục Trạch Dân vào tứ hợp viện: “Đợi chút nữa anh nói rõ với ông bà tôi đi, rồi tôi sẽ dẫn anh đi tìm Ngọc Lan!”

Trong phòng khách, Lục Trạch Dân cung kính cúi chào ông nội Khương Nam: “Thì ra cô ấy là cháu gái của ông Khương ạ.”

Ông nội Khương Nam nhíu mày nhìn anh: “Cậu chính là bạn trai của Ngọc Lan à?”

Lục Trạch Dân trả lời đầy nghiêm túc: “Vâng, cháu là bạn trai của đồng chí Tống Ngọc Lan.”

Ông nội Khương đứng dậy: “Cậu theo tôi vào thư phòng.”

Khương Nam cảm thấy không khí có gì đó lạ lùng liền quay sang bà nội hỏi: “Bà à, chuyện này là sao? Bà và ông quen biết Lục Trạch Dân sao?”

Bà nội mỉm cười nhẹ nhưng ánh mắt có phần nặng nề: “Bà thấy cậu ấy hơi quen mặt thôi, chứ không quen biết.”

Khương Nam cảm giác có lẽ mình đã gây rắc rối cho Lục Trạch Dân.

Cô ấy lo lắng đi đi lại lại trước cửa thư phòng. Hai người bên trong phải trò chuyện suốt nửa giờ mới bước ra.

Dù không biết nội dung cuộc trò chuyện là gì, nhưng Khương Nam cảm thấy rõ ràng thái độ của ông nội đối với Lục Trạch Dân đã thay đổi tích cực hơn.

Cuối cùng, ông đồng ý cho Khương Nam đi cùng Lục Trạch Dân đến Quảng Đông để tìm Tống Ngọc Lan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-143.html.]

Khương Nam vội thu xếp vài bộ quần áo, cùng Lục Trạch Dân lên xe khách đi đến Bạch Sa.

Trên đường đi, cô ấy rất muốn hỏi Lục Trạch Dân về nội dung cuộc trò chuyện với ông nội, nhưng anh ngủ suốt chặng đường nên cô ấy không có cơ hội.

Khi đến Bạch Sa thì đã là tám giờ tối, không có chuyến tàu nào đi Quảng Đông cả.

Lục Trạch Dân gọi một cuộc điện thoại, khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe hơi liền đến. Chu Thế Văn vừa gặp đã trêu: “Chà, chưa tìm được vợ à?”

Lục Trạch Dân mở cửa xe bên ghế lái ra, vẻ mặt trở lại lạnh lùng: “Bớt nói nhảm, xuống xe đi.”

Chu Thế Văn vừa bước xuống xe thì ánh mắt lập tức bị thu hút bởi dáng vẻ của một thiếu nữ. Mắt anh ấy sáng lên hỏi: “Vị này là...?”

“À, đây là cháu gái của ông Khương.” Lục Trạch Dân vừa trả lời vừa ngồi vào ghế lái. Anh quay sang Khương Nam, nói với chút không kiên nhẫn: “Lên xe đi, tôi không muốn lãng phí thời gian, chúng ta đi tìm Ngọc Lan ngay.”

Nghe nhắc đến “ông Khương”, Chu Thế Văn lập tức trở nên nghiêm túc, vội vàng hỏi: “Ông Khương nào vậy?” Ánh mắt anh ấy vẫn không rời khỏi khuôn mặt thanh tú của Khương Nam, tim đập loạn nhịp.

Khương Nam không quan tâm đến Chu Thế Văn, cô ấy chỉ mở cốp xe ra, bỏ hành lý vào rồi ngồi vào ghế sau.

Lục Trạch Dân nổ máy.

Ngay lúc đó, cửa ghế sau bất ngờ mở ra, Chu Thế Văn mặt dày ngồi vào trong, ho khan vài tiếng: “Khụ khụ, anh còn mấy ngày nghỉ phép chưa dùng hết, nhân tiện đi cùng hai người về thăm ông bà một chuyến.” Mắt anh ấy thỉnh thoảng lại liếc về phía Khương Nam ngồi bên cạnh.

Lục Trạch Dân chẳng buồn vạch trần ý đồ của Chu Thế Văn: “Giấy phép nghỉ của tôi được duyệt chưa?”

“Đại Ma Vương muốn đi tìm bạn gái, ai dám không phê chuẩn chứ?” Chu Thế Văn vừa dứt lời thì chiếc xe đã lao nhanh như tên bắn.

Chuyến đi từ Bạch Sa đến Quảng Đông vốn phải mất 24 tiếng đi tàu hỏa, nhưng Lục Trạch Dân chỉ mất 18 tiếng đã lái xe để đến nơi. Anh lái suốt nửa đêm đầu tiên, dù theo kế hoạch là sau đó Chu Thế Văn sẽ thay phiên, nhưng vì không hài lòng với tốc độ lái của Chu Thế Văn nên Lục Trạch Dân quyết định tự lái tiếp.

Chỉ có Khương Nam không biết lái xe, an tâm ngủ một giấc ngon lành suốt đêm. Khi ánh sáng đầu tiên của bình minh xuyên qua lớp mây chiếu xuống mi dài khẽ cong của cô ấy, Khương Nam vẫn còn chìm trong giấc mộng ngọt ngào.

Chu Thế Văn khẽ dời ánh mắt khỏi Khương Nam, khoanh tay nhìn ra cửa sổ, hạ giọng hỏi: “Mấy năm nay ông Khương sống tốt chứ?”

Lục Trạch Dân trả lời bình tĩnh trong khi vẫn giữ c.h.ặ.t t.a.y lái: “Cũng khá ổn, sức khỏe ông ấy vẫn tốt.”

Sau đó, không ai nói thêm gì. Đến gần trưa, họ dừng lại ăn trưa qua loa ở một nhà hàng bên đường, Chu Thế Văn gọi điện cho đơn vị xin nghỉ phép qua một buồng điện thoại công cộng.

Loading...