Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:23:09
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi đổ xăng và mua một vài món quà ở cửa hàng bách hóa, Lục Trạch Dân lại tiếp tục lái xe, nhưng trên khuôn mặt anh đã lộ rõ sự mệt mỏi. Chu Thế Văn không thể nhịn được nữa, anh lên tiếng lần nữa: “Chỉ còn một đoạn nữa là đến Bằng Thành, dù chúng ta có lái nhanh thì cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu thời gian. Hay là để anh lái thay cho, em tranh thủ nghỉ ngơi đi, để lát nữa không bị mệt mỏi, xấu xí trước mặt em dâu, cô ấy mà không thích em nữa thì biết làm sao đây?”

Chưa dứt lời thì một tiếng “két” vang lên khi xe phanh gấp. Chu Thế Văn và Khương Nam ngồi ghế sau không kịp phản ứng, cả hai đều bị lao về phía trước. Chu Thế Văn nhanh tay giữ chặt cổ áo Khương Nam, kéo cô ấy ngược lại, ngăn không để cô ấy đập vào ghế trước.

Lục Trạch Dân nhanh chóng rời ghế lái và ngồi vào ghế phụ, khoanh tay trước ngực, nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như đã chìm vào giấc ngủ.

Chu Thế Văn nghiến răng nhìn Lục Trạch Dân, sau đó vỗ nhẹ vai Khương Nam: “Cô không sao chứ?”

Khương Nam thở hổn hển, nhịp thở gấp gáp, đôi mắt như con nai con vẫn còn chút hoảng hốt: “Sợ c.h.ế.t khiếp!”

Chu Thế Văn nhìn cô ấy, ánh mắt tràn đầy dịu dàng trêu chọc: “Không sao đâu, thằng nhóc này lái xe giỏi lắm, chắc vừa rồi nghe tôi nói đến chuyện bị vợ bỏ, nên mới cuống lên thôi.”

Khương Nam lập tức trừng mắt giận dữ nhìn Chu Thế Văn: “Anh đừng có nói bậy, đừng phá hỏng danh tiếng của Ngọc Lan. Cô ấy chưa bao giờ thừa nhận Lục Trạch Dân là bạn trai mình cả, đừng có gọi cô ấy là vợ!” Nói xong, cô liền quay đầu đi không thèm nhìn Chu Thế Văn nữa, rõ ràng không hài lòng với lời nói của anh ấy.

Chu Thế Văn thấy Khương Nam vẫn còn sinh động, biết rằng sự việc vừa rồi không ảnh hưởng gì đến cô ấy. Anh ấy liền mở cửa xe, ngồi vào ghế lái và lái xe tiếp tục hành trình.

Nửa tiếng sau, xe đột ngột dừng lại bởi vì phía trước bị chặn bởi một chiếc xe khác. Chu Thế Văn bực bội: “Sao xe này lại chắn đường thế này? Thật phiền phức!”

Lục Trạch Dân mở mắt, nhìn qua cửa sổ và nhận ra biển số xe quen thuộc. Anh nhanh chóng mở cửa ra và bước xuống. Khương Nam cũng bước xuống để duỗi chân sau khi ngồi lâu trong xe.

“Giống như là xe bị nổ lốp!” Giọng nói vang lên từ phía trước.

Lục Trạch Dân nghe thấy tiếng nói của Đào Tử liền chỉnh lại quần áo, bước tới nở một nụ cười.

Khương Nam nhanh chóng nhận ra đó là dì Lưu Xuân và Đào Tử đang loay hoay bên chiếc xe. “Dì Lưu?” Cô ấy cất tiếng gọi.

Lưu Xuân nhìn thấy Khương Nam thì rất bất ngờ, tiến lại gần: “Khương Nam à, sao cháu lại ở đây?” Bà ấy cũng liếc nhìn Lục Trạch Dân với chút bối rối trong ánh mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-144.html.]

Lục Trạch Dân cúi đầu chào Lưu Xuân: “Chào dì Lưu, đã lâu không gặp.”

Khương Nam nhanh chóng giải thích mọi chuyện, Lưu Xuân rất vui khi biết con gái mình đã đạt được thành tích xuất sắc trong kỳ thi đại học.

Đào Tử đã nghe kể về Khương Nam từ chỗ Tống Ngọc Lan, không bao lâu sau họ đã trở nên thân thiết. Lục Trạch Dân và Chu Thế Văn nhanh chóng thay lốp xe.

Sau đó, hai chiếc xe tiếp tục hành trình. Lục Trạch Dân ngồi vào ghế lái của chiếc Santana, trong khi Chu Thế Văn mời Lưu Xuân lên ngồi ghế phụ của chiếc Mustang để trò chuyện.

Trong suốt chặng đường còn lại, bầu không khí trong xe trở nên vui vẻ nhờ sự hoạt bát của Chu Thế Văn. Khi nghe về thành tích đáng tự hào của Tống Ngọc Lan, mọi người đều quyết định nghỉ một ngày, không đi bán hàng nữa.

Vào đến Bằng Thành, xe rẽ thẳng về phía ngã ba.

Phía trước, một con đường đất thẳng tắp dẫn đến tận nơi xa. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, làm đường đất phản chiếu những tia sáng chói mắt. Trên con đường ấy bánh xe đạp lăn nhanh, tung lên một ít bụi đất mờ ảo.

Tống Ngọc Lan dừng xe đạp, tựa nó vào một góc nhà phụ. Cô lấy khăn tay trắng ra lau mồ hôi trên trán, sau đó ngước lên nhìn về phía những công nhân đang làm việc trên mái nhà, chăm chú quan sát tiến độ thi công.

Tống Ngọc Lan thỉnh thoảng thay đổi góc nhìn, dường như cô rất chú ý đến từng chi tiết nhỏ.

Lục Trạch Dân vừa dừng xe thì đã nhìn thấy cảnh tượng này trước mắt.

Trong tầm nhìn của anh, Tống Ngọc Lan khẽ vuốt những lọn tóc dài xuống một bên, sau đó dùng một chiếc kẹp tóc sặc sỡ để cố định. Mồ hôi rịn ra từ trán, làm ướt những lọn tóc mỏng dính sát vào da. Phần tóc dài chạm vai ở sau gáy được buộc cao thành đuôi ngựa, khiến cô trông rất năng động và mạnh mẽ.

Bộ đồ thể thao trắng rộng thùng thình cô mặc tuy giản dị nhưng lại phác họa rõ ràng những đường nét mảnh mai, thanh thoát của cô.

Lục Trạch Dân bước về phía trước, dáng người cao lớn của anh dưới ánh nắng trưa rực rỡ tạo ra một cái bóng không quá dài nhưng rất vững chãi.

Dường như cảm nhận được điều gì đó nên Tống Ngọc Lan quay đầu lại. Cô vốn tưởng mình đã dần quên đi sự hiện diện của Lục Trạch Dân sau những ngày vừa qua.

Có lẽ vì ánh nắng hôm nay quá đẹp, làn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến chiếc áo sơ mi đen trên người Lục Trạch Dân khẽ bay phấp phới. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, mọi tiếng ồn ào xung quanh như tan biến, chỉ còn lại tiếng trái tim Tống Ngọc Lan đập loạn nhịp trong lồng ngực.

Loading...