Tống Ngọc Lan cảm thấy mọi thứ xung quanh như ngừng lại. Cô nhìn anh và nhận ra mình như bị cuốn vào cơn lốc sâu thẳm ấy. Mọi thứ đều hỗn loạn, nhưng ánh mắt anh thì ngược lại, chân thật và mạnh mẽ, chỉ hướng về cô. Cô nhìn thấy tình yêu bị kiềm chế nhưng lại rất nồng nhiệt ở trong đôi mắt đó!
Ý nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu khiến Tống Ngọc Lan giật mình, cô nhanh chóng lắc đầu để xua tan sự bối rối, tìm lại sự bình tĩnh. Và rồi cô nhận ra không chỉ có Lục Trạch Dân mà còn có Lưu Xuân, Đào Tử, Khương Nam và Chu Thế Văn đang tiến về phía cô.
Tống Ngọc Lan mỉm cười, nhanh chóng lấy chiếc khăn tay trắng lau vội những giọt mồ hôi trên trán, rồi bước nhanh tới chào hỏi: “Mọi người đến đây cả à?”
“Ngọc Lan~” Khương Nam dang tay ra ôm chầm lấy cô.
“Khoan đã, người mình dính mồ hôi lắm…” Tống Ngọc Lan chưa kịp nói hết câu thì Khương Nam đã ôm chặt lấy vai cô và lắc nhẹ: “Cậu đạt hạng nhất toàn tỉnh, hạng nhì toàn quốc rồi!”
Đây không phải lần đầu tiên nghe thấy tin này, nhưng Chu Thế Văn vẫn không khỏi kinh ngạc. Anh ấy kín đáo quan sát Tống Ngọc Lan, rồi liếc nhìn biểu cảm của người em họ mình, khẽ lắc đầu.
Ngay từ lần đầu gặp Tống Ngọc Lan thì Chu Thế Văn đã nhận ra cô không phải là kiểu người ngây thơ, cũng chẳng giống như những cô gái thường vây quanh Lục Trạch Dân.
Con đường theo đuổi Tống Ngọc Lan của Lục Trạch Dân chắc chắn còn dài lắm. Anh đưa mắt nhìn về phía Khương Nam đang cười tươi rồi thở dài bất lực. Có lẽ con đường tình duyên của anh ấy cũng chẳng hề dễ dàng gì.
Bà nội Tống vội vã kéo hai quả dưa hấu đã được ướp lạnh trong giếng lên, cắt ra và đặt lên chiếc bàn ở giữa sân. Bà còn dẫn Tống Ngọc Cảnh đi nấu chè đậu xanh.
Trong nhà họ Tống chỉ có bà nội biết mối quan hệ giữa Lục Trạch Dân và Tống Ngọc Lan. Trước đây, bà nghĩ rằng mối quan hệ này chưa đủ ổn định nên chưa vội nói cho Tống Đại Cường và Lưu Xuân biết. Nhưng giờ đây, khi Lục Trạch Dân đã đến thăm tận nhà, nếu không nói ra thì có vẻ không hợp lý.
Vì vậy, khi thấy Lục Trạch Dân xách theo đủ loại quà cáp tới thì bà nội Tống liền thể hiện sự thân thiết đặc biệt.
Bà giới thiệu với Lưu Xuân và những người khác rằng Lục Trạch Dân chính là bạn trai của Tống Ngọc Lan!
Thấy vậy, Khương Nam thì thầm vào tai Tống Ngọc Lan: “Lục Trạch Dân thật sự là bạn trai của cậu sao?”
Tầm mắt của Tống Ngọc Lan chuyển sang chỗ Lục Trạch Dân, bất ngờ tầm mắt hai người lại đối diện, cô vội vã rời ánh nhìn sang chỗ khác và gật đầu: “Ừ, bọn mình mới bắt đầu quen nhau chưa lâu.”
Ngay cả bà nội Tống cũng đã thừa nhận, nếu cô không thừa nhận thì còn nói nổi không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-145.html.]
Khương Nam không hề giận, chỉ khẽ đảo mắt qua lại giữa hai người, cười mỉm rồi nhỏ giọng nói: “Hai người trông cũng hợp nhau đấy.”
Tống Ngọc Lan lườm Khương Nam một cái đầy ngán ngẩm.
Khương Nam vội vàng chuyển chủ đề: “À, Ngọc Lan, lần này mình không đến một mình đâu. Văn phòng tuyển sinh của đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh đã gọi cho cô giáo Vu, mình đã nói địa chỉ của cậu cho họ rồi. Họ hẹn sẽ đến gặp cậu ở Bằng Thành, chắc là ngày mai họ sẽ tới...”
Cô còn chưa nói hết câu thì cửa lớn bỗng vang lên những tiếng gõ cửa dồn dập, kèm theo đó là tiếng cãi cọ:
“Tôi đến trước, đừng chen lấn!”
“Rõ ràng xe của tôi tới trước, tôi phải vào trước chứ!”
“Tôi không quan tâm, dù sao cũng là tôi gõ cửa đầu tiên, vậy tôi sẽ được nói trước!”
Tống Ngọc Lan và Khương Nam nhìn nhau thắc mắc: “Không lẽ ngoài kia là mấy thầy cô từ văn phòng tuyển sinh mà cậu nói?”
Lưu Xuân nhanh chóng ra mở cửa.
Cửa vừa mở thì đã có bốn người, hai nam hai nữ đeo kính bước vào, nhưng hành động của họ thì chẳng chút lịch sự. Hai thầy giáo đang túm lấy nhau, giật áo vét và tóc, miệng lẩm bẩm những câu không rõ ràng:
“Tôi bước vào cừa trước nên là tôi tới trước!”
“Nói nhảm, rõ ràng là tôi cũng bước vào cùng lúc!”
Hai cô giáo đứng phía sau nhìn cảnh tượng này, cố giữ vẻ ngoài hoà nhã nhưng đôi chân lại không ngừng chen nhau, tranh giành ai sẽ là người vào cửa trước.
Lưu Xuân ngạc nhiên đến mức vội lùi lại, mắt tròn xoe khi thấy bốn người dường như sắp đánh nhau đến nơi. Lục Trạch Dân và Chu Thế Văn đành phải bước tới can ngăn họ.
Khi tình hình đã tạm yên ổn, thầy giáo từ đại học Thanh Hoa tên là Phan Hoa ngay lập tức nhìn về phía hai cô gái trẻ nhưng lại không biết ai mới là Tống Ngọc Lan. Ông ấy bèn thử thăm dò: “Bạn học Tống Ngọc Lan?”
Khương Nam giơ tay chỉ về phía Tống Ngọc Lan, nhưng chưa kịp lên tiếng thì cô giáo từ đại học Bắc Kinh đã nhanh chóng kéo tay cô ấy và nói: “Em là Tống Ngọc Lan sao, trông em thật là dễ thương! Hãy vào đại học Bắc Kinh với chúng tôi nhé!” Dù cô giáo này đã chú ý đến cô gái bên cạnh đẹp hơn, nhưng lúc này trong mắt cô ấy chỉ có “Tống Ngọc Lan”.