Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 146

Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:23:50
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nam định giải thích, nhưng tay kia lại bị cô giáo từ đại học Thanh Hoa nắm lấy: “Tống Ngọc Lan, tôi là Tống Như, tới từ văn phòng tuyển sinh đại học Thanh Hoa. Tôi cũng họ Tống đấy, chúng ta là đồng hương. Tôi còn mang theo giấy báo trúng tuyển và học bổng của em nữa!”

Cô giáo đại học Bắc Kinh sững sờ, giờ cô ấy mới hiểu tại sao lúc nãy khi hỏi tên thì đối phương chỉ cười mà không nói. Hóa ra là để đánh lừa mình.

“Thế nhưng nếu em chọn đại học Bắc Kinh thì chúng tôi có thể miễn toàn bộ học phí và thậm chí tiền thường của em sẽ cao gấp mười lần đại học Thanh Hoa!”

Trước khi đến đây thì hiệu trưởng đã giao nhiệm vụ rất nghiêm túc: chỉ cần đưa được Tống Ngọc Lan về trường thì họ sẽ được thăng chức và tăng lương.

Cô giáo Tống Như tới từ đại học Thanh Hoa tức tối, nhấn mạnh: “Tống Ngọc Lan, em vốn đã đăng ký vào ngành toán của đại học Thanh Hoa rồi. Chúng tôi có đội ngũ giảng dạy không chỉ nổi tiếng trong nước mà còn cả thế giới. Nếu em chọn Thanh Hoa, ngoài việc miễn học phí thì em còn được nhận thêm 5 vạn tiền học bổng nữa!” Cô ấy liếc nhìn giáo viên của đại học Bắc Kinh, mỉa mai: “Chắc là đại học Bắc Kinh các người sẽ không lấy ra được 15 vạn đâu đúng không?”

Cô giáo đại học Bắc Kinh cứng họng, 15 vạn là con số quá lớn, trường cô ấy không thể nào cung cấp nổi. Học bổng tối đa chỉ là 10 vạn, nhưng dù sao cô ấy vẫn kiên quyết kéo tay “Tống Ngọc Lan”: “Đúng là chúng tôi không thể đưa ra 15 vạn, nhưng vẫn có thể lấy ra 10 vạn!”

Cả hai người cứ giằng co như thế khiến Khương Nam không thể nào mở miệng giải thích, chỉ có thể chịu trận với hai bàn tay bị nắm đau đớn.

Thấy vậy, cuối cùng Tống Ngọc Lan cũng lên tiếng: “Thật ra, em mới là Tống Ngọc Lan.”

Cả phòng im bặt, chỉ còn nghe thấy tiếng gạch đá vang vọng từ trên lầu.

Trước khi họ kịp phản ứng thì Tống Ngọc Lan đã nhanh tay lấy tờ giấy báo trúng tuyển bị nhàu nát từ tay cô giáo Tống Như và nói nhanh: “Em chọn đại học Thanh Hoa.”

Cô sợ nếu không nói nhanh thì mình sẽ bị giằng co như Khương Nam.

Cô giáo của đại học Bắc Kinh giận dữ nhìn Khương Nam: “Sao em lại giơ tay?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-146.html.]

Khương Nam lườm trả: “Em định chỉ Tống Ngọc Lan cho các cô, ai ngờ chưa kịp nói thì đã bị kéo đi rồi, làm sao em nói được!”

Chu Thế Văn nhận thấy khí thế của người đàn ông trung niên mà mình đang giữ chặt đã giảm xuống, bèn thả tay ra. Thầy Triệu Trung bị Lục Trạch Dân giữ cũng đi tới chỗ Tống Ngọc Lan: “Tống Ngọc Lan, tôi nhận ra em ngay từ đầu. Em thực sự có một sự lựa chọn sáng suốt, tôi cam đoan em sẽ không thất vọng khi chọn đại học Thanh Hoa đâu!”

Nói xong ông ấy liền rút một cuốn sổ tiết kiệm từ trong túi ra nói: “Đây là học bổng 10 vạn của em, mật khẩu là ngày sinh của em. Em cầm lấy đi.”

Tống Ngọc Lan nhận lấy, cuối cùng thầy Triệu Trung và cô giáo Tống Như cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tống Ngọc Lan cúi đầu cảm ơn các giáo viên của đại học Bắc Kinh: “Em thực sự cảm ơn tình cảm của đại học Bắc Kinh, nhưng em rất thích toán học và đại học Thanh Hoa, đây cũng là lựa chọn của em từ trước rồi. Xin lỗi.”

Biết rằng không thể thay đổi được quyết định của cô nên hai giáo viên đại học Bắc Kinh đành rời đi trong thất vọng, từ chối lời mời ở lại ăn cơm của bà nội Tống.

Ngược lại là thầy giáo Triệu Trung và cô giáo Tống Như của đại học Thanh Hoa thì vui vẻ nhận lời, thậm chí thầy Triệu Trung còn tư vấn cho Tống Ngọc Lan về việc xây nhà. Thầy nhận ra rằng ngôi nhà cần thêm hai cái cột trụ để đảm bảo đủ sức chịu lực nếu muốn làm kinh doanh.

Tống Ngọc Lan cảm thấy lời khuyên của thầy thật chính xác, bữa ăn hôm đó diễn ra trong không khí vô cùng ấm cúng.

Mắt Tống Ngọc Lan bỗng sáng lên, cô chợt nhận ra vấn đề nằm ở đâu. Hóa ra hai tầng dưới được thiết kế cho mục đích sinh hoạt, nếu muốn sử dụng không gian để đặt vật liệu xây dựng, dù không có vấn đề lớn về kết cấu nhưng chắc chắn cần phải thêm các cột chịu lực.

Ngay lập tức, cô gọi dừng thi công và nhìn về phía Triệu Trung với ánh mắt đầy hy vọng. Dự án đang đi vào giai đoạn cuối, nếu phải bổ sung cột chịu lực thì sẽ phải tháo dỡ một phần công trình để xây lại. Mặc dù hiện tại cô đã nhận được 10 vạn học bổng, đủ để mua vật liệu, nhưng tiết kiệm không bao giờ là thừa cả.

Triệu Trung điềm tĩnh vuốt ve cây bút trên tay cười nói: “Nếu không gặp tôi thì việc này đúng là khó mà giải quyết. Điều đó chứng minh cái gì?” Chưa đợi Tống Ngọc Lan trả lời thì ông đã tự mình tiếp lời: “Chứng tỏ lựa chọn đại học Thanh Hoa của em là hoàn toàn sáng suốt!”

Nghe vậy, Tống Ngọc Lan cũng cười theo tán đồng: “Đúng thế ạ, thầy Triệu! Đại học Thanh Hoa quả thật rất tuyệt.”

Đứng ở cửa cầu thang, Lục Trạch Dân nhìn cô gái rạng rỡ trước mắt, nụ cười trên môi anh càng đậm hơn. Ánh chiều tà đang dần buông, kéo dài bóng dáng anh chiếu xuống dưới chân cô.

Loading...