Cảm ơn Triệu Trung xong, Tống Ngọc Lan liền đi tới cầu thang, đứng cách Lục Trạch Dân hai bậc hỏi: “Anh lên đây làm gì?”
“Anh đến tìm em.” Vừa dứt lời thì tiếng bà nội Tống đã vọng lên từ bên dưới: “Ngọc Lan, Trạch Dân, dẫn thầy Triệu xuống uống bát nước đậu xanh cho mát người nào!”
Ba người cùng nhau xuống tầng. Sau khi uống nước đậu xanh xong thì Triệu Trung và Tống Như cũng chào tạm biệt gia đình nhà họ Tống để đến nhà khác nghỉ ngơi, trước khi đi, Triệu Trung còn dặn Tống Ngọc Lan sáng mai đến lấy bản vẽ.
Tiễn họ xong, từ xa họ đã thấy Tống Đại Cường đang đạp chiếc xe đạp cũ vừa mua ở chợ đồ cũ ngày hôm qua về. Vài ngày qua ông ấy đều đi theo Tống Ngọc Lan, như một trang giấy trắng học hỏi những điều mới mẻ. Hôm nay là ngày đầu tiên ông ấy tự mình đi chợ tìm công nhân cho công trình.
Tống Ngọc Lan đã nói rõ về giá cả và yêu cầu, sau một ngày chạy ngược chạy xuôi thì ông ấy đã có được kha khá thông tin.
Cả nhà vui vẻ kể cho Tống Đại Cường nghe những chuyện đã xảy ra trước đó, không khí thật ấm áp. Nhưng khi nhắc đến việc bây giờ Lục Trạch Dân chính là bạn trai của Tống Ngọc Lan thì sắc mặt của Tống Đại Cường liền có chút không vui, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn không nói gì, chỉ cần Tống Ngọc Lan thích là được.
Khương Nam kéo Tống Ngọc Lan lại gần, mắt lấp lánh: “Cậu định làm kinh doanh vật liệu xây dựng à?”
Tống Ngọc Lan gật đầu: “Ừ.”
“Vậy cho mình góp vốn được không? Mình cũng muốn kinh doanh chung với cậu.” Khương Nam hào hứng nói.
Tống Ngọc Lan không ngại có thêm một cổ đông, vì vốn đầu tư cho cửa hàng vật liệu xây dựng rất lớn. Cô nhìn sang Đào Tử hỏi: “Đào Tử cũng đã góp vốn vào cửa hàng này, bọn mình chia đôi cổ phần. Mình không thể quyết định một mình.”
Cô đã bỏ ra căn nhà, còn Đào Tử sẽ bỏ việc kinh doanh ở Quảng Đông, bán chiếc xe Santana để đổi lấy một chiếc xe tải chở hàng. Chi phí mà cả hai bỏ ra là tương đương. Mặc dù Tống Ngọc Lan đã góp thêm 5 vạn, nhưng vì cô phải đi học ở Bắc Kinh nên phần lớn việc quản lý cửa hàng sau này sẽ do Đào Tử đảm nhận, nên việc chia đôi cổ phần là hợp lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-147.html.]
Khương Nam cười nịnh nọt, nhanh chóng bước đến gần Đào Tử và nũng nịu; “Chị Đào Tử, chị xem, em thông minh lanh lợi, chăm chỉ dũng cảm, nếu có thể làm ăn chung với chị thì tuyệt vời biết bao! Em không tham đâu, chỉ cần cho em 1% cổ phần là đủ. Thật ra em chỉ muốn thử sức kinh doanh trải nghiệm thôi.”
Đào Tử nhìn cô gái đáng yêu trước mặt, trong lòng dâng lên cảm giác yêu mến. Lúc đầu cô ấy nghĩ Khương Nam là một cô gái dịu dàng, kín đáo, nhưng qua tiếp xúc thì hóa ra cô ấy dễ gần và cư xử rất đúng mực. Cô ấy nghĩ Khương Nam và Tống Ngọc Lan có thể làm bạn với nhau thì tính cách của họ hẳn cũng tương tự. Hơn nữa cả hai đều phải đi học, thêm một người nữa sẽ giúp đỡ được nhiều việc.
Đào Tử mỉm cười gật đầu, đồng ý, “Ừ, chị thấy không có vấn đề gì.”
“Yeah!” Khương Nam vui mừng, nháy mắt với Tống Ngọc Lan, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng ở huyện Ngọc Lâm. Có vẻ như cô ấy đã bị kìm nén quá lâu.
Chu Thế Văn thấy thế liền nảy ra ý tưởng, kéo tay Lục Trạch Dân cùng giơ lên: “Nghe xong lời của Tống Ngọc Lan thì tôi cảm thấy việc này rất đáng làm. Bọn tôi cũng muốn góp vốn được không?”
Tống Ngọc Lan im lặng, nghĩ thầm rằng khi cần sự giúp đỡ thì mấy người này chẳng thấy đâu, bây giờ công việc đã có chút tiến triển thì lại muốn góp vốn.
Với Khương Nam, Tống Ngọc Lan không ngại vì họ đã quen biết lâu, và cô biết Khương Nam chỉ muốn thử sức chứ cũng không có nhiều tiền, chia cho cô ấy một chút cổ phần để vui chơi cũng không sao. Nhưng Chu Thế Văn và Lục Trạch Dân thì không đơn giản. Họ muốn góp vốn, ai biết sau này cửa hàng này có trở thành của họ không? Hơn nữa hình như quân nhân không được phép làm kinh doanh.
Dường như Lục Trạch Dân hiểu được suy nghĩ của Tống Ngọc Lan, anh rút tay khỏi tay Chu Thế Văn, nhìn thẳng vào mắt cô và nói: “Bọn anh không tham gia theo hình thức sở hữu cổ phần. Cửa hàng vẫn do các em quyết định, bọn anh chỉ góp vốn và giúp sức thôi.”
Chu Thế Văn thêm vào: “Bọn tôi tuy bận bịu với công việc trong quân đội, nhưng nếu cửa hàng này phát triển tốt như các cô nói thì chúng tôi sẽ góp phần đảm bảo không ai dám gây khó dễ cho các cô ở Bằng Thành!”
Tống Ngọc Lan nhìn Chu Thế Văn: “Những gì anh nói không phải không có lý, nhưng đất nước bây giờ đang phát triển mạnh ở Bằng Thành, tôi nghĩ dù không có các anh, chỉ cần chúng tôi tuân thủ pháp luật thì chắc cũng không có ai gây rắc rối.”
Đó cũng là lý do cô chọn Bằng Thành làm nơi bắt đầu kinh doanh.
Chu Thế Văn không hề khó chịu, mà tỏ vẻ tán thưởng: “Không ngờ cô lại thông minh như thế, Tống Ngọc Lan... à, xin lỗi, tôi phải gọi là em dâu mới đúng.” Anh ấy bất giác sửa lại cách gọi khi nhận ra cha mẹ Tống Ngọc Lan đang ở đây.