Lưu Xuân sẽ lo việc nấu ăn, số tiền đáng lẽ dùng để thuê người sẽ được trả cho bà ấy. Còn bà nội Tống và Tống Ngọc Cảnh sẽ đi theo Tống Ngọc Lan. Tống Ngọc Cảnh cần đi cùng cô đến Bắc Kinh để học hành.
Số tiền còn lại của Tống Ngọc Lan, sau khi trừ đi 15 vạn đầu tư vào cửa hàng thì cô vẫn còn 7 vạn, cũng đủ để cô trang trải cuộc sống.
Tống Ngọc Lan viết một tờ thông báo tuyển dụng và dán lên trước cửa.
Nội dung tuyển dụng bao gồm cung cấp chỗ ăn ở, lương tháng 300 đồng kèm hoa hồng.
Yêu cầu trình độ học vấn ít nhất là tốt nghiệp cấp hai.
Không phải cô kỳ thị người ít học, chỉ là muốn giao tiếp dễ dàng hơn và để nhân viên có thể nắm rõ đặc điểm của vật liệu xây dựng, như vậy sẽ phục vụ khách hàng tốt hơn.
Thực tế cô còn định yêu cầu bằng cấp ba, nhưng nhận ra rằng ở thời điểm này, ngay cả những người tốt nghiệp cấp hai cũng đã rất hiếm rồi.
Mức lương cô đưa ra khá cao, cô đã tìm hiểu và biết rằng những công nhân làm việc vất vả ở công trường cũng chỉ kiếm được khoảng 300 đồng mỗi tháng mà thôi.
Vừa dán thông báo lên thì đã có người đến hỏi, là một bà mẹ hỏi cho con trai mình.
Tống Ngọc Lan vui vẻ nói rằng cửa hàng vẫn đang trong giai đoạn sửa chữa nên sẽ phỏng vấn trước, nếu trúng tuyển thì sẽ phải bắt đầu công việc ngay để làm quen với công việc.
Nghe xong, bà mẹ đó lập tức chạy về nhà như một cơn gió để gọi con mình đến phỏng vấn.
Chỉ trong hai tiếng buổi chiều ngay sau khi dán thông báo, đã có năm người đàn ông đến ứng tuyển.
Tuy nhiên, đáng tiếc là họ chỉ có trình độ tiểu học, cách họ trả lời câu hỏi quá lộn xộn, không có logic, khiến cuộc phỏng vấn trở nên khó khăn.
Thậm chí có người còn liên tục phàn nàn rằng vị trí cửa hàng không phù hợp và khăng khăng đề nghị chuyển cửa hàng đến khu vực sầm uất hơn.
Đối mặt với những ứng viên tự cao tự đại này, Tống Ngọc Lan cảm thấy vừa bực bội vừa ngao ngán, cuối cùng quyết định không nhận bất kỳ ai cả.
Lục Trạch Dân quan sát từ nãy tới giờ, bước tới ngồi cạnh cô nói: “Hay để anh lo việc phỏng vấn này nhé. Dù sao bây giờ anh cũng không có việc gì làm. Công việc giám sát nhà cửa đã có chú Tống lo rồi.”
Lúc này, Tống Ngọc Lan mới thực sự có thời gian riêng tư với Lục Trạch Dân, cô hỏi: “Công việc ở bộ đội của anh đã xử lý ổn thỏa rồi chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-149.html.]
Lục Trạch Dân nghe câu hỏi của cô thì thoáng sững lại, ánh mắt giao nhau với đôi mắt sáng long lanh của cô. Ngay lập tức, trái tim anh như mất kiểm soát mà đập loạn nhịp.
“Ừ... cũng tạm ổn.” Giọng Lục Trạch Dân trầm khàn, trong đôi mắt anh ánh lên tình yêu sâu sắc dành cho cô, như thể sắp tràn ra khỏi lòng ngực.
Mỗi lần đối diện với ánh mắt ấy là Tống Ngọc Lan cảm giác như mình bị nhấn chìm trong đôi mắt anh.
Cô vội vã dời mắt đi: “Lần trước khi em rời khỏi, sao anh lại đi ngay vậy?”
Lục Trạch Dân gật đầu: “Ừ, lúc đó anh nghĩ mình nên rời đi.”
“Sao anh không nói trước với em?” Điều này khiến cô cảm thấy hụt hẫng, ngày hôm sau cô chỉ mong được gặp lại để tiễn anh đi, bây giờ khi nhớ lại thì trong lòng cô vẫn tràn ngập sự ấm ức.
Cô không nghe thấy lời phản hồi, ngước mắt lên liền thấy Lục Trạch Dân đang nhìn cô đầy hứng thú, đôi mắt đào hoa của anh lộ rõ sự vui mừng.
“Em định sáng hôm sau đến tiễn anh phải không? Em từng nói không thích tiễn người nên anh mới không nói với em. Đó là lỗi của anh, lần sau anh nhất định sẽ báo với em trước khi rời đi.”
Anh nói xong liền ngồi lại gần cô hơn, khoảng cách giữa họ giờ chỉ còn vài centimet. Trên chiếc ghế không mấy rộng, Tống Ngọc Lan cảm nhận rõ ràng sự bối rối đang bao trùm lấy mình. Cô đứng bật dậy khẽ ho: “Em... không có, chỉ là tình cờ gặp chị lễ tân phòng khách nên chị ấy nói với em thôi.”
“Ồ, thì ra là vậy.” Giọng nói của Lục Trạch Dân chứa đầy sự dịu dàng và lưu luyến, nụ cười nhẹ nhàng của anh dường như có thể làm tan chảy trái tim người khác.
Tống Ngọc Lan bất giác cảm thấy có chút bối rối.
Ngay lúc này, ngoài cửa liền vang lên tiếng cười sảng khoái: “Ôi, anh Lục yêu đương mà không báo cho anh em một tiếng, thật là không nghĩa khí gì cả.” Chu Thế Văn và Dương Lệnh bước nhanh vào nhà.
Tống Ngọc Lan vội đứng dậy, gương mặt thoáng hiện vẻ ngượng ngùng. Cô nhìn về phía cửa nhưng không thấy Đào Tử và Khương Nam đâu, liền hỏi: “Đào Tử và Khương Nam đâu rồi?”
Chu Thế Văn đặt chiếc túi trong tay xuống, cười giải thích: “Họ đang bận xử lý chuyện xe cộ. Khương Nam hiện đang ở Quảng Đông với Đào Tử. Bọn anh đến đây là muốn bàn với em về chuyện cửa hàng vật liệu xây dựng.”
Lục Trạch Dân cũng đứng dậy theo, anh chỉ tay về phía Dương Lệnh và giới thiệu với Tống Ngọc Lan: “Ngọc Lan, đây là anh em thân thiết của anh từ nhỏ, tên là Dương Lệnh. Sau này, khi anh và Chu Thế Văn bận công tác ở đơn vị, nếu em gặp khó khăn hay vấn đề gì thì cứ tìm cậu ấy giúp đỡ.”
Dương Lệnh vừa nhìn thấy gương mặt của Tống Ngọc Lan thì nhịp thở liền khựng lại một chút. Anh ấy giơ tay lên, vui vẻ chào hỏi: “Chào chị dâu! Tôi quen thuộc với Quảng Đông lắm, nếu có nhu cầu gì thì cứ việc tìm tôi.”
Sau đó, anh ấy liền dùng cùi chỏ thúc vào Lục Trạch Dân: “Anh Lục đúng là có phúc.”