Tống Ngọc Lan giả vờ như không nghe thấy câu nói sau đó, cô gật đầu với Dương Lệnh: “Cảm ơn anh nhiều, mời vào trong ngồi.”
Vì Tống Ngọc Lan và Khương Nam đều phải đi học đại học ở Bắc Kinh, và Lục Trạch Dân cùng Chu Thế Văn cần quay về Bạch Sa Thành muộn nhất là vào tối mai, mọi việc buôn bán sau này phải dựa vào Đào Tử. Lục Trạch Dân bàn bạc với Chu Thế Văn, quyết định gọi Dương Lệnh đến hỗ trợ. Dương Lệnh rất quen thuộc với Quảng Đông, nhà họ Dương là một gia đình kinh doanh có tiếng trong khu vực, kinh doanh đủ mọi mặt hàng.
Gia đình nhà họ Dương đã chuyển từ chính trị sang kinh doanh từ sớm, tận dụng chính sách cải cách mở cửa để xây dựng cơ nghiệp vững chắc. Dưới ảnh hưởng của mẹ là Lục Yến nên Dương Lệnh cũng chọn con đường kinh doanh.
Nghe xong phân tích của Tống Ngọc Lan về cửa hàng vật liệu xây dựng, Dương Lệnh nhanh chóng hiểu rõ ý định muốn nắm bắt cơ hội đầu tiên của cô.
Những năm gần đây, Bằng Thành phát triển rất nhanh, dù vẫn còn xa mới đuổi kịp Quảng Đông, nhưng ai có thể đoán trước 10 hay 20 năm nữa sẽ ra sao.
Khi nghe Chu Thế Văn kể về kế hoạch này, ban đầu Dương Lệnh nghĩ Lục Trạch Dân chỉ muốn làm quen với cô gái trẻ nên mới nghĩ ra chuyện này. Nhưng sau khi nghe hết ý tưởng của Tống Ngọc Lan thì anh ấy bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc tham gia vào dự án.
Dương Lệnh lớn lên trong môi trường kinh doanh, nhanh chóng nhận ra tiềm năng lớn của lĩnh vực vật liệu xây dựng, dù lợi nhuận ban đầu có thể chậm, nhưng nếu đã nắm được cơ hội thì tương lai sẽ có tiềm năng rất lớn.
“Các nhà sản xuất bây giờ chủ yếu là đại lý mang tiền mặt đến lấy hàng, cách làm mà chị dâu nói thì tôi đã từng thấy ở các doanh nghiệp nhà nước. Vụ này cứ để tôi lo. Tôi sẽ lấy danh nghĩa kinh doanh của nhà họ Dương để đảm bảo, tôi sẽ giúp cô đàm phán với các nhà sản xuất. Bây giờ điều cô cần xác định là mình muốn nhập những loại hàng hóa nào để bán.”
Dương Lệnh lấy bút ra sẵn sàng ghi chép.
“Các loại cơ bản như gạch lát và sơn thì tôi đều cần, ngoài ra tôi cũng muốn có cả đồ nội thất mềm như sofa, tủ và điều hòa. Tôi định làm ba phòng trưng bày mẫu trên tầng ba.”
Tống Ngọc Lan lấy ra bản vẽ của Triệu Trung, dùng bút chì phác thảo các khu vực dự kiến trên bản vẽ. Phòng mẫu có thể giúp khách hàng hình dung rõ ràng hơn về sự thoải mái và phong cách mà nội thất mềm mang lại.
“Vật liệu xây dựng không nhiều, dùng một tầng và sân sau là đủ. Tầng hai sẽ trưng bày các sản phẩm nhà bếp và phòng tắm. Tầng ba sẽ là ba phòng mẫu, trang bị đầy đủ các loại đèn, thiết bị gia dụng, sofa để khách hàng có thể thấy rõ giá trị của nội thất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-150.html.]
Lục Trạch Dân nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm hỏi: “Vậy tầng bốn thì sao?”
Tống Ngọc Lan tán thưởng nhìn về phía Lục Trạch Dân: “Em định dành một nửa tầng bốn để làm ba văn phòng, nửa còn lại sẽ là khu vực nghỉ ngơi với bàn ghế sofa, tạo không gian thoải mái để nhân viên bán hàng và khách hàng có thể trao đổi công việc.”
Dương Lệnh không thể không vỗ tay khen ngợi, giơ ngón cái với Tống Ngọc Lan. Với năng lực kiếm tiền của cô, những người thông qua quan hệ để tiến vào đơn vị tốt kia thì có bó 10 người lại cũng không bằng một mình Tống Ngọc Lan.
“Vậy cô định đặt tên cửa hàng là gì?” Chu Thế Văn tò mò hỏi.
“Gọi là ‘An Nhiên’ đi,” Tống Ngọc Lan nhớ lại những cửa hàng vật liệu xây dựng nổi tiếng sau này rồi chọn một cái tên dễ nghe.
“Vật Liệu Xây Dựng An Nhiên! Hay đó, để Dương Lệnh lo luôn phần trang trí nhé” Lục Trạch Dân không khách sáo chỉ định.
Dương Lệnh nhún vai: “Được thôi, trước khi đến đây thì anh Chu đã nói với tôi rồi. Vừa hay cửa hàng mới của tôi sắp hoàn thiện, vật liệu không thiếu, ba ngày nữa sẽ có đủ, chỉ cần có bản vẽ là bắt đầu được ngay.”
Tống Ngọc Lan cảm thấy lo lắng, vì thời đó rất thiếu các nhà thiết kế nội thất, đặc biệt ở một vùng ven biển nhỏ như Bằng Thành. Cô biết mình phải tự tay làm, nhưng cô chưa từng học vẽ. Tuy nhiên, Khương Nam biết vẽ, chỉ cần đo đạc chính xác và phác thảo sơ bộ, sau đó chỉnh sửa dần dần là được.
Sau khi thảo luận xong, Chu Thế Văn và Dương Lệnh liền rời đi để tiếp tục công việc tại Bằng Thành.
Đứng ở cửa nhìn theo bóng dáng hai người đi xa dần, Tống Ngọc Lan nhìn khung cảnh xám xịt của thành phố nhỏ. Nơi đây không có cao ốc, không có ánh đèn lấp lánh mà chỉ là một làng chài nhỏ bé.
Quay sang Lục Trạch Dân đang theo sát mình, cô hỏi: “Anh tin tưởng em vậy sao? Lỡ thua lỗ thì sao?”
Lục Trạch Dân nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô: “Em thông minh, xinh đẹp và có tầm nhìn xa. Nếu lỡ có thua thì đó chỉ là vấn đề thời gian, không sớm thì muộn chúng ta cũng sẽ thắng.”
Tống Ngọc Lan mỉm cười, nhìn dòng người qua lại trên phố. Ai nấy đều mặc quần áo màu xám, xanh hoặc đen, tóc cắt ngắn gọn gàng, không ai béo phì. Tất cả đều tràn đầy năng lượng, đi đứng ngay ngắn, khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười tự tin, đôi mắt sáng ngời, như thể họ tin chắc vào một tương lai tươi đẹp.