Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 155

Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:24:10
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn nụ cười tươi tắn trên môi Khương Nam, cuối cùng Tống Ngọc Lan cũng hiểu vì sao ông nội Khương lại nói rằng cô ấy cần buông bỏ quá khứ.

Khương Nam bây giờ thật tươi đẹp, không cần phải bị mắc kẹt trong cái vũng lầy đó nữa.

“Ngọc Lan, Ngọc Lan? Cậu đang nghĩ gì vậy?” Khương Nam lắc lắc cánh tay Tống Ngọc Lan, chỉ vào tấm vé trên tay mình rồi tiếp tục nói: “Vé tàu được anh Dương mua giúp này có bao gồm cả bữa ăn không? Sáng nay mình buồn ngủ quá nên chỉ kịp ăn mấy miếng cháo, bây giờ đói lắm rồi.”

Bốn tấm vé giường nằm hạng sang đều do Dương Lệnh nhờ người mua cho bốn người họ. Toa tàu có sáu giường nhưng chỉ có bốn người, vé bao gồm cả suất ăn trong suốt hai ngày một đêm. Việc này đã tiêu tốn của Tống Ngọc Lan gần 1.000 đồng, nhưng cô nghĩ rằng kiếm tiền cũng là để có một cuộc sống thoải mái hơn.

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Đúng vậy, bên ngoài có nhân viên phục vụ, cậu chỉ cần nói với họ là được.”

Trong nửa hành trình đầu, Khương Nam và Tống Ngọc Cảnh cứ như có lửa đốt dưới chân, chạy nhảy khắp nơi trong toa tàu. Tống Ngọc Lan không khỏi tự hào vì đã mua cả toa tàu cho riêng mình nên không có người ngoài, mọi người muốn làm gì cũng không bị phiền toái.

Hai ngày một đêm trên tàu, có bạn đồng hành nên cũng không đến nỗi nhàm chán.

Khi xuống tàu đã là 9 giờ 30 tối.

“Wow! Đây là Bắc Kinh sao!” Tống Ngọc Cảnh nhảy chân sáo, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Ngọc Lan, đôi má nhỏ đỏ hồng vì phấn khích.

Tống Ngọc Lan cười, đưa tay véo nhẹ má cậu bé: “Ừ, từ giờ em sẽ học ở đây với chị nhé?”

“Dạ được ạ!”

Dù kiếp trước đã sống ở Bắc Kinh nhiều năm, nhưng Bắc Kinh của hiện tại vẫn còn xa lạ với Tống Ngọc Lan. Những tòa nhà cao tầng vẫn chưa nhiều. Cô gọi taxi đến khu vực Hải Điến tìm một nhà trọ để nghỉ ngơi.

Việc cô chọn khu Hải Điến là vì kiếp trước cô cũng từng mua nhà ở khu này. Tống Ngọc Lan tương đối quen thuộc với Hải Điến hơn so với các khu vực khác của Bắc Kinh.

Khoảng cách từ Hải Điến đến đại học Thanh Hoa khoảng 10 km, có xe buýt, tàu điện ngầm, nếu cần thiết thì cô cũng có thể mua xe đạp để di chuyển cho tiện.

Ở tương lai, khu Hải Điến này phát triển rất mạnh, vì vậy cô đang có ý định tìm mua một căn nhà ở khu vực này. Đồng thời, cô cũng muốn nhanh chóng lo xong việc học hành cho Tống Ngọc Cảnh.

Tuy nhiên, ở thập niên 80 thì việc mua bán nhà cửa còn phụ thuộc nhiều vào sự may mắn.

Hiện tại, cô không có mối quan hệ nào ở Bắc Kinh cả, muốn nhờ người giúp cũng không có ai.

Nhưng là một người có kinh nghiệm dày dạn trên thương trường, Tống Ngọc Lan không dễ dàng từ bỏ như vậy. Không có quan hệ thì cô sẽ tạo ra mối quan hệ.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, cô cùng với bà nội, Tống Ngọc Cảnh và Khương Nam đi dạo quanh Bắc Kinh để xem thành phố đã phát triển đến đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-155.html.]

“Cậu cứ như đã sống ở Bắc Kinh mấy chục năm vậy, cái gì cũng biết” Khương Nam tò mò thốt lên khi hai người bước ra khỏi Tử Cấm Thành.

Tống Ngọc Lan cười khổ. Không phải cô đã sống ở Bắc Kinh mấy chục năm rồi sao? Ở kiếp trước, cô cũng đã chọn đến đây để lập nghiệp, vì nghĩ rằng cơ hội ở đây nhiều hơn.

Không ngờ cô đã sống ở đây suốt 20 năm.

Dù Bắc Kinh hiện tại khác xa so với tương lai, nhưng nơi đây vẫn mang lại cho cô cảm giác thân thuộc, như thể hai cuộc đời của cô hòa vào nhau. Nếu không phải khuôn mặt hiện tại hoàn toàn khác với kiếp trước thì có lẽ chính cô cũng không phân biệt được mình là ai.

Chỉ còn 4 ngày nữa là khai giảng.

Tống Ngọc Lan sắp xếp cho bà nội và Tống Ngọc Cảnh ở lại nhà trọ, vì dẫn theo người già và trẻ nhỏ khi ra ngoài làm việc khá bất tiện.

Cô đeo balo, dẫn theo Khương Nam đến chi nhánh ngân hàng công thương.

Cô lấy sổ tiết kiệm mà Lục Trạch Dân đã đưa cho rồi đưa cho nhân viên ngân hàng: “Tôi muốn rút tiền.”

Nhân viên nhìn hai cô gái xinh đẹp, nghĩ rằng sắp khai giảng nên chắc họ đến rút tiền sinh hoạt phí, liền nhận lấy sổ tiết kiệm và quẹt qua máy.

“Xin nhập mật khẩu.”

Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng bấm dãy số. Trong khi đợi hệ thống xử lý, nhân viên không khỏi đưa mắt nhìn lại Tống Ngọc Lan thêm một lần nữa.

Cô gái này mặc áo sơ mi xanh dương, vạt áo được thắt thành một chiếc nơ ngay eo, tôn lên vòng eo thon gọn. Phía dưới là quần jeans ống rộng màu xanh đậm, kết hợp với đôi sandal đen, để lộ đôi chân trắng muốt.

Tống Ngọc Lan còn búi tóc củ hành cao, tóc mái đã dài đến chạm mũi được cột hết lên, để lộ vầng trán sáng sủa và đầy đặn.

Cô đứng đó liền trở thành tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn trong phòng.

Nhân viên ngân hàng hỏi chuyện: “Hai cô là sinh viên à?”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Đúng vậy.”

Ngay lúc đó, số dư trên màn hình hiện ra, nhân viên nhìn màn hình và bỗng sững lại, âm thầm đếm đi đếm lại mấy lần.

Không lẽ cô ấy đã nhìn nhầm dấu thập phân? Nhân viên vội xác nhận lại hai lần nữa. Dù biết sinh viên đại học thường xuất thân từ những gia đình khá giả, nhưng số tiền này...15 vạn?

So với 15 vạn thì con số 1.500 đồng dễ chấp nhận hơn nhiều. Nhân viên ngân hàng gần như không thể tin vào mắt mình.

Ngay lúc đó, Tống Ngọc Lan lên tiếng: “Rút toàn bộ.”

Loading...