Nhân viên lập tức bật chuông cảnh báo trong đầu: “Cô vẫn là sinh viên mà, số tiền này là của gia đình cô gửi cho đúng không?”
Tống Ngọc Lan lúng túng, chẳng lẽ nói đây là tiền bạn trai cho?
“Sổ tiết kiệm có tiền không?”
“Có.”
“Vậy tôi nhập đúng mật khẩu rồi, có vấn đề gì không?”
“Không...” Nhân viên ngân hàng ngập ngừng: “Nhưng cô có biết số tiền này là bao nhiêu không?”
Tống Ngọc Lan mỉm cười nói: “15 vạn.”
Nhân viên ngân hàng nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô mà không khỏi ngỡ ngàng. Gia đình cô gái này có bao nhiêu tiền mà có thể đưa cho cô nhiều tiền như vậy? Không đúng, giờ không phải lúc nghĩ chuyện này, điều cô ấy cần nghĩ là làm sao để giữ chân khách hàng lớn này. Nếu để mất khách hàng thì đừng nói đến việc quản lý sẽ khiển trách, ngay chính cô ấy cũng sẽ không tha thứ cho bản thân!
“Xin lỗi, tại quầy không có nhiều tiền mặt như vậy. Với số tiền lớn thì chúng tôi cần quản lý phê duyệt. Mời hai cô vào phòng VIP đợi một lát.” Nhân viên ngân hàng mỉm cười chuyên nghiệp, dẫn Tống Ngọc Lan và Khương Nam vào một văn phòng sang trọng.
Bên trong có sofa bọc da mềm mại, điều hòa phả ra làn gió mát lạnh, trên tường treo những bức tranh nghệ thuật, dưới sàn trải thảm dày. Mọi thứ đều toát lên vẻ xa hoa.
Thấy mục tiêu đã đạt được, Tống Ngọc Lan mỉm cười hài lòng, kéo Khương Nam ngồi xuống ghế sofa.
Quản lý ngân hàng đang vò đầu bứt tóc trong phòng làm việc, nghe nhân viên báo cáo liền vội vàng lao ra phòng VIP.
Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành mà lại có người tới ngân hàng rút một khoản tiền lớn. Đây không phải là muốn lấy mạng già của ông ấy à.
Nhân viên còn nhắc nhở: “Quản lý, cà vạt của anh bị lệch rồi, tóc cũng rối tung cả lên. Khách hàng là hai cô gái rất xinh đẹp, anh cần chú ý hình tượng!”
Nhưng quản lý đã chạy đi quá xa nên không nghe thấy lời nhắc của cô ấy.
Khương Nam thấy một người đàn ông trung niên, đầu hói, thở hổn hển đứng trước mặt hai người, cố gắng nhịn cười vì không muốn phá vỡ phép lịch sự mà bà nội đã dạy mình.
Tống Ngọc Lan khẽ sờ mũi. 15 vạn quả thật có sức mạnh lớn ở thời điểm này.
Cô muốn mua một ngôi nhà không bị dính dáng gì đến pháp lý phức tạp, và ngân hàng lại có những bất động sản thanh lý sau khi chủ nhà không trả được nợ, rất hợp với nhu cầu của cô.
Nhìn hai cô gái xinh đẹp trước mặt, quản lý vội vàng chỉnh sửa lại cà vạt đã bị lệch vì chạy vội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-156.html.]
“Cô định rút 15 vạn để làm sinh hoạt phí sao?”
Quản lý hỏi một câu mà chính mình cũng thấy không đáng tin.
Tống Ngọc Lan lắc đầu: “Không, tôi có việc khác cần dùng đến.”
Dưới sự gặng hỏi kiên trì của quản lý, cuối cùng Tống Ngọc Lan cũng “bị thuyết phục” và nói ra sự thật: “Thật ra trên tay tôi có mấy vạn, định mua nhà, nhưng người bán nói cần hơn mười vạn nên tôi rút hết cho chắc.”
“Cô còn có vài vạn nữa!” Giọng quản lý biến dạng: “Cô định mua nhà lớn thế nào mà cần nhiều tiền đến vậy?”
“Chỉ là một ngôi nhà nhỏ thôi, khoảng 170-180 mét vuông.” Tống Ngọc Lan ra vẻ nhớ lại rồi trả lời.
Quả nhiên, quản lý ngay lập tức mời Tống Ngọc Lan ngồi lại uống trà, thuyết phục cô thử xem qua mấy căn nhà do ngân hàng thanh lý.
Những ngôi nhà này là do chủ sở hữu thế chấp nhưng không trả được nợ, ngân hàng chỉ muốn bán nhanh để có thể lấy lại tiền.
Nếu Tống Ngọc Lan thực sự ưng ý phòng ở thì tiền sẽ quay về ngân hàng, đối với quản lý mà nói thì đây là kết quả đôi bên cùng có lợi.
Quản lý rất muốn giữ chân khách hàng lớn này.
Khương Nam muốn góp vốn nhưng không thể rút tiền ở Bằng Thành, đi tới Quảng Đông thì lại quá vội vàng, nên nhân dịp này cô ấy cũng rút tiền và đưa cho Tống Ngọc Lan.
Khi quản lý ngân hàng xử lý giao dịch, ông nhận ra tổng số tiền mà hai người đang có ít nhất cũng phải vượt qua 50 vạn.
Khương Nam ghé sát tai Tống Ngọc Lan thì thầm: “Sao mắt ông quản lý kia sáng rực lên thế nhỉ?”
Tống Ngọc Lan không nhịn được bật cười thành tiếng.
Quản lý ngân hàng lập tức bừng tỉnh, nhanh chóng tăng tốc xử lý, chuyển 10 vạn từ tài khoản của Khương Nam sang tài khoản mới mở của Tống Ngọc Lan.
Với số tiền 10 vạn này là ông ấy đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ của tháng, giờ chỉ cần bán thêm một căn nhà là danh hiệu quán quân chi nhánh chắc chắn sẽ thuộc về ông!
Tống Ngọc Lan không khỏi cảm thán trước sự chuyên nghiệp của những người trong ngành. Khi cô nói muốn mua nhà ở gần khu Hải Điến, quản lý liền lật tìm trong các tập hồ sơ xem có căn nào phù hợp không. Không tìm thấy trong chi nhánh, ông liền liên hệ với tổng ngân hàng. Bằng mọi cách, hôm nay ông phải phục vụ “thần tài” thật chu đáo.
Quả thực, ông đã tìm được một căn nhà phù hợp với yêu cầu của Tống Ngọc Lan.
“Chỉ có điều căn này hơi lớn một chút, khoảng 220 mét vuông ở Thập Sát Hải, nghe nói là dinh thự của một quan chức lớn từ nhiều năm trước” quản lý hồ hởi giới thiệu.
Tống Ngọc Lan mỉm cười, lịch sự nói: “Vậy phiền ông đưa chúng tôi đi xem, nếu phù hợp thì tôi sẽ bỏ qua căn nhà trước đây tôi đã xem.”