Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 157

Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:24:14
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe Tống Ngọc Lan nói vậy, quản lý liền mang theo cặp tài liệu, háo hức dẫn hai người rời ngân hàng.

Chi nhánh ngân hàng nằm ngay gần khu dân cư Thập Sát Hải, chỉ cách ba con phố. Sau 25 phút đi bộ thì họ đã tới nơi.

Dù đã vào cuối tháng 8, nhưng thời tiết vẫn còn nóng bức, hơi nóng của mùa hè chưa hề giảm bớt.

Sau vài phút đi bộ, cả ba người đã toát mồ hôi, đặc biệt là quản lý đang thao thao bất tuyệt giới thiệu, khiến Tống Ngọc Lan nghi ngờ liệu ông ấy có sắp bị khản tiếng không, vì giọng nói của ông rõ ràng đã khác so với một tiếng trước.

Tống Ngọc Lan nhìn quanh, tìm mãi mà không thấy cửa hàng trà sữa nào, thứ rất phổ biến ở thời hiện đại sau này.

Đôi mắt cô sáng lên, khóe môi khẽ nhếch. Có vẻ như vào những năm 80 thì cơ hội kinh doanh đúng là đầy rẫy khắp nơi.

Cuối cùng, họ cũng tìm thấy một cửa hàng tạp hóa nhỏ, nhưng hầu hết những thứ bán ở đó đều là nước ngọt có phẩm màu.

Tống Ngọc Lan lấy ba chai nước ngọt, thanh toán tiền rồi đi theo giám đốc. Cô nhìn bảng tên trên áo ông và mỉm cười: “Giám đốc Uông, uống chút nước cho đỡ khát.”

Giám đốc Uông suýt bật khóc vì xúc động. Hai cô gái không chỉ giàu có mà còn lịch sự.

Vì vậy, khi đến trước cổng tứ hợp viện, ông càng thêm nỗ lực giới thiệu căn nhà.

“Đây là một căn tứ hợp viện hai sân...”

Hai con sư tử đá được mài mòn bóng loáng như ngọc, đứng sừng sững trước cổng tứ hợp viện.

Cánh cửa lớn sơn đỏ và bức tường bao xung quanh sáng bóng dưới ánh mặt trời, tỏa ra một sức hút khó cưỡng.

Tống Ngọc Lan tròn mắt, ánh mắt rực sáng. Cô không ngờ căn nhà mà giám đốc Uông giới thiệu lại nằm ngay trên con phố này.

Môi trường xung quanh vô cùng yên tĩnh và dễ chịu, cây cối rợp bóng, hoa lá tươi tốt.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi qua tán cây, tạo ra tiếng xào xạc, như đang thì thầm kể về những câu chuyện cổ xưa. Hương thơm nhẹ nhàng của hoa quế lan tỏa trong không khí, mang đến cảm giác dễ chịu và thư thái.

Ở thế giới sau này, những căn nhà như thế này phải được tính bằng trăm triệu, mà còn là những bảo vật vô giá không dễ mua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-157.html.]

Giám đốc Uông lục tìm trong túi áo, cuối cùng cũng rút ra một chiếc chìa khóa cũ kỹ. Ông nhẹ nhàng cắm chìa vào ổ khóa, “cạch” một tiếng, cánh cửa sơn đỏ từ từ mở ra.

Tống Ngọc Lan và Khương Nam bước theo sau, bước chân qua bậu cửa. Ngay lập tức, một mùi hương hoa quế nồng đậm ùa tới, như một dòng suối trong lành len lỏi vào khứu giác, khiến cả hai người say mê.

Tống Ngọc Lan nhìn kỹ, bên cạnh tứ hợp viện có một cây hoa quế khổng lồ. Cây này ít nhất cũng đã hơn 10 năm tuổi, cao lớn và vững chãi, cành lá xum xuê, như một chiếc ô khổng lồ che phủ cả khu vực.

Những bông hoa nhỏ màu vàng kim bám đầy cành lá, như những vì sao lấp lánh, lại như những mảnh vàng nhỏ rải khắp mặt đất, tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Gió nhẹ thổi qua, cây hoa quế khẽ rung rinh làm rơi một trận mưa vàng.

Những cánh hoa bay lả tả trong không trung, như rải một lớp thảm mềm mại lên mặt đất. Tống Ngọc Lan không thể cưỡng lại được liền đưa tay ra đón lấy một cánh hoa, cảm nhận sự mịn màng của nó và hương thơm thanh nhã.

Chỉ cần nhìn thoáng qua là Tống Ngọc Lan đã quyết định, cho dù giá có là 20 vạn thì cô cũng phải mua căn nhà này!

Dù căn tứ hợp viện này mang đậm nét cổ kính và thanh tao, nhưng rõ ràng đã bị bỏ hoang nhiều năm không có người ở.

Không chỉ lớp sơn đỏ trên tường bong tróc gần hết mà mặt đất cũng phủ đầy rêu, thậm chí rêu đã leo lên tới tận các bức tường cao.

Trần nhà trong phòng khách còn thủng một lỗ lớn.

Đây cũng là lần đầu tiên giám đốc Uông tới đây, nên khi thấy tình trạng căn nhà thì không khỏi tức giận. Ông chỉ muốn mắng những người ở tổng bộ vì sự vô trách nhiệm của họ.

Một căn nhà tốt như thế này mà lại bị bỏ hoang đến mức tồi tệ như vậy. Giờ làm sao ông có thể khen ngợi căn nhà này trước mặt Tống Ngọc Lan đây?

Ông lo lắng quan sát biểu hiện của cô, thấy cô không tỏ ra quá khó chịu thì ông mới thở phào nhẹ nhõm và quyết định bỏ qua phần sân trước đổ nát mà dẫn thẳng cả hai vào sân sau.

Khi đến sân sau, họ thấy hai dãy phòng đối diện nhau, ở giữa là một mảnh vườn nhỏ và một hồ nước nhân tạo. Tuy nhiên, thật đáng tiếc là nơi đây cũng đã trở nên hoang vu và đầy cỏ dại vì không được chăm sóc lâu ngày. Chỉ có hai cây hoa quế ở cổng sau là vẫn phát triển tốt, còn lại mọi thứ đều bị cỏ dại bao phủ.

Giám đốc Uông nỗ lực tìm kiếm một điểm nào đó để khen ngợi...

Ba phút sau, ông từ bỏ, không tìm thấy điểm gì đáng khen cả, bởi vì ông không phải là dân chuyên nghiệp nên không thể biến xấu thành đẹp được.

Mặc dù Tống Ngọc Lan không hài lòng với tình trạng căn nhà, nhưng cô lại rất ưng vị trí và cách bố trí của căn nhà. Tứ hợp viện vuông vắn như thế này, đến 20 năm sau muốn mua cũng chẳng có chỗ mà mua. Cô chỉ cần bỏ ra khoảng 2 vạn để tu sửa là có thể ở thoải mái.

Loading...