Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 159

Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:24:18
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong tay Tống Ngọc Lan chỉ có 7 vạn, cô phải mượn thêm 3 vạn từ sổ tiết kiệm của Lục Trạch Dân, chờ tới khi cô có tiền lại gửi lại là được.

Dù sao trong đầu cô cũng đã có kế hoạch kiếm tiền rõ ràng, cô không sợ không trả nổi số tiền đó.

Giám đốc Uông đã đích thân dẫn Tống Ngọc Lan đi làm giấy tờ nhà. Do trường tiểu học chỉ còn ba ngày nữa là khai giảng nên hôm nay cô cũng phải làm xong thủ tục nhập học cho Tống Ngọc Cảnh.

Sự xuất hiện của Tống Ngọc Lan và Khương Nam đã giúp giám đốc Uông hoàn thành vượt mức chỉ tiêu tháng này. Suốt cả ngày hôm nay, ông ấy không rời khỏi hai người mà tận tình phục vụ.

Sau khi hoàn tất việc chuyển nhượng quyền sở hữu, thủ tục nhập học của Tống Ngọc Cảnh cũng nhanh chóng được xử lý. Cậu bé đã được nhận vào học lớp ba của trường tiểu học dân lập Thập Sát Hải.

Ngôi trường này chỉ cách căn tứ hợp viện cô vừa mua khoảng một cây số, rất thuận tiện.

Giám đốc Uông cũng giới thiệu em vợ của mình là Thẩm Lượng cho Tống Ngọc Lan.

Thẩm Lượng là một thanh niên không thích học hành, nhưng lại đam mê với nghề sửa chữa và thiết kế. Sau nhiều năm làm việc, anh ta đã có được tiếng tăm nhất định trong ngành.

Tống Ngọc Lan đã chia sẻ ý tưởng sửa sang của mình với Thẩm Lượng, cô bất ngờ nhận ra cả hai người có thể giao tiếp vô cùng trôi chảy, như thể cô đang nói chuyện với một người sống ở 20 năm sau. Cuộc trao đổi giữa hai người hoàn toàn không gặp trở ngại nào.

Thẩm Lượng ghi chú cẩn thận mọi yêu cầu của Tống Ngọc Lan, và nhớ lại lời dặn dò của anh rể tối qua. Mặc dù Tống Ngọc Lan có tiền, nhưng là người rất tinh tế và thông minh. Anh ấy phải làm sao để giữ được lòng tin của khách hàng quan trọng này.

Những năm qua, Thẩm Lượng đã kiếm được kha khá tiền nhờ sự giúp đỡ của anh rể. Dù không định kiếm lời từ công việc lần này, nhưng yêu cầu của Tống Ngọc Lan lại quá tốn công, tốn sức và tốn tiền.

Với một người ngoài ngành, có thể họ sẽ không hiểu sự phức tạp của việc này, nhưng Thẩm Lượng sợ rằng Tống Ngọc Lan sẽ nghĩ mình đang cố tình tính phí quá cao, làm mất lòng tin của cô vào anh rể mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-159.html.]

Thẩm Lượng phân vân không biết làm sao để nói chuyện về chi phí một cách tế nhị. Dù không có ý định kiếm lời nhưng anh ấy cũng không thể làm không công, thậm chí bỏ tiền túi ra để bù lỗ.

Tống Ngọc Lan nhận ra sự thay đổi trong nét mặt của Thẩm Lượng, liền lịch sự hỏi: “Có phải yêu cầu của tôi không thể thực hiện được không?”

Thẩm Lượng vội vàng lắc đầu: “Không, vật liệu tuy khó tìm nhưng không phải không có. Chỉ là... chi phí có thể sẽ cao hơn một chút.”

“Không sao, ngân sách của tôi là 2 vạn. Anh có thể hoàn thành việc sửa chữa với số tiền này không?” Tống Ngọc Lan mở ba lô, lấy ra 2 vạn đặt lên bàn.

“2 vạn! Ngân sách của cô là 2 vạn sao!” Mắt Thẩm Lượng sáng bừng lên. Với số tiền này thì hoàn toàn đủ để sửa chữa trang hoàng như bình thường, thậm chí không cần tới anh ấy mà bất kỳ đội ngũ sửa chữa nào cũng có thể làm được.

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Tôi bắt đầu nhập học và phải tham gia huấn luyện quân sự. Tôi không thể để anh tự bỏ tiền ra trước, vì vậy tôi đưa trước 2 vạn cho anh. Mọi chi phí vật liệu và công việc hãy tính trong số tiền này. Đến khi tôi hoàn thành huấn luyện quân sự thì chúng ta sẽ tính toán lại chi phí và sẽ bù trừ thêm nếu cần.”

Tống Ngọc Lan đợi Thẩm Lượng tiếp thu những gì cô nói xong, sau đó mới tiếp tục: “Tôi chỉ có một yêu cầu, là đừng làm qua loa. Vật liệu và việc sửa chữa phải được thực hiện theo đúng yêu cầu của tôi.”

Cô mua căn nhà này là để ở lâu dài. Khi cô vắng mặt, bà nội không hiểu biết về sửa chữa nên không thể giám sát đội ngũ thi công. Đây cũng là lý do cô chọn Thẩm Lượng. Cho dù anh ta muốn làm qua quýt thì giám đốc Uông chắc chắn sẽ không để yên cho anh ta.

Thẩm Lượng gật đầu ngay lập tức, đáp lời: “Tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Cô cứ yên tâm đi học!”

Tống Ngọc Lan tìm một nhà khách ở gần khu Thập Sát Hải để bà nội Tống và Tống Ngọc Cảnh ở tạm, cũng thuận tiện cho việc đi học của em trai. Giám đốc Uông cam kết sẽ ghé thăm bà nội Tống mỗi ngày trong suốt thời gian Tống Ngọc Lan tham gia huấn luyện quân sự.

Ông nghĩ thầm, với dòng tiền lớn mà Tống Ngọc Lan đang giao dịch thì thành tích cả năm của ông có thể sẽ dựa cả vào khách hàng lớn này. Mặc dù chi nhánh nhỏ mỗi tháng có nhiều giao dịch gửi và rút tiền, nhưng hầu hết đều là từ các tổ chức, còn khách hàng cá nhân có dòng tiền lớn như Tống Ngọc Lan thì chi nhánh của ông thực sự rất hiếm gặp. Ông không thể để cô bị các ngân hàng khác “hớt tay trên” được.

Khương Nam quyết định ở ký túc xá. Cô ấy không có tình cảm với thành phố này mà chỉ có oán hận, nên dù không thiếu tiền thì cô ấy cũng không có ý định mua nhà vì sau khi tốt nghiệp cô ấy sẽ không ở lại đây.

Hai người mang theo đồ dùng cá nhân tới đường Học Viện, nơi có cổng trường đại học Thanh Hoa rộng mở trước mắt.

Loading...