Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 163

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:27:34
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Ngọc Lan cũng nở nụ cười đáp lại: “Chào cậu, mình là Tống Ngọc Lan.”

Giọng nói của Tống Ngọc Lan không quá lớn nhưng vừa đủ để những người ngồi xung quanh nghe thấy.

Ngay lập tức, xung quanh cô liền trở nên im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tống Ngọc Lan, và một tiếng hít thở sâu vang lên.

Sau đó, ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía Tô Ngôn ngồi cạnh cô, có người kinh ngạc thốt lên: “Tô Ngôn! Là Tô Ngôn! Cô ấy đăng ký học khoa toán sao?”

“Chắc cậu không rõ về nhà họ Tô rồi. Bố cô ấy là Tô Vĩ, một nhà toán học danh tiếng. Đương nhiên, con gái ông ấy cũng sẽ đi theo con đường đó rồi.”

“Tôi nghe thầy cô nói là nếu Tô Ngôn không được tuyển thẳng thì có lẽ cô ấy đã là thủ khoa kỳ thi đại học năm nay rồi!”

Tống Ngọc Lan có đôi tai thính, cô nghe thấy hết những lời bàn tán về Tô Ngôn, ánh mắt hơi ngạc nhiên nhìn về phía cô gái bên cạnh. Là người đến từ tương lai nên Tống Ngọc Lan biết đến Tô Vĩ, nhưng chỉ qua những tin tức xã hội.

Nhà toán học Tô Vĩ bị người tình sát hại, nguyên nhân cụ thể không được công bố, nhưng câu chuyện đã gây chấn động xã hội một thời.

Khi đó Tống Ngọc Lan chỉ nghe cấp dưới kể lại trong một chuyến công tác, cô không quan tâm nhiều. Không ngờ giờ đây cô lại gặp được người nhà của Tô Vĩ trong bối cảnh 10 năm trước.

Tô Ngôn nhận thấy ánh mắt của Tống Ngọc Lan có chút khác lạ, không giống với ánh mắt của những bạn học khác khi nhìn mình. Trong ánh mắt ấy ẩn chứa chút thương hại và đồng cảm, chẳng lẽ Tống Ngọc Lan quen mình?

“Sao vậy?” Tô Ngôn thắc mắc hỏi.

Tống Ngọc Lan chỉ cảm thấy thật kỳ lạ khi gặp được người liên quan đến tương lai ở thời điểm này, cô lắc đầu nói: “Không có gì đâu.” Đương nhiên, cô không thể nói rằng “Bố cậu sẽ bị người tình sát hại” được, nên nhanh chóng chuyển ánh mắt về phía cửa lớp, nơi Tống Nhu bước vào.

Tống Nhu chính là giảng viên từ phòng tuyển sinh của trường Thanh Hoa, người đã đích thân mang giấy báo trúng tuyển đến cho Tống Ngọc Lan. Cô ấy là nghiên cứu sinh tiến sĩ ngành toán và đồng thời cũng là trợ giảng cho sinh viên năm nhất, khả năng cao sẽ ở lại trường làm giảng viên sau khi hoàn thành luận án.

Sau khi giới thiệu ngắn gọn, ánh mắt của Tống Nhu dừng lại trên người Tống Ngọc Lan và Tô Ngôn, cô ấy không giấu nổi nụ cười vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên cô ấy làm trợ giảng và đã gặp những sinh viên xuất sắc ngay trong năm đầu tiên, đặc biệt là hai tài năng của khoa toán. Ai nói phụ nữ không giỏi hơn đàn ông chứ? Điều này khiến Tống Nhu cảm thấy rất tự hào.

Cô ấy cho cả lớp tự học, sau đó gọi Tống Ngọc Lan và Tô Ngôn ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-163.html.]

Ngày mai là lễ chào mừng tân sinh viên và cần có bài phát biểu.

Tống Ngọc Lan là thí sinh đứng thứ hai toàn quốc, lại có ngoại hình sáng sủa, rất phù hợp để đại diện phát biểu.

Nhưng Tô Ngôn được tuyển thẳng, nếu cô ấy thi thì chưa biết được ai sẽ là thủ khoa. Hơn nữa có bố là nhà toán học nổi tiếng nên Tô Ngôn cũng là lựa chọn cực kỳ hợp lý cho bài phát biểu.

Cuối cùng, nhà trường quyết định để cả hai cùng đứng trên sân khấu đại diện cho tân sinh viên.

Tống Ngọc Lan có kinh nghiệm từ kiếp trước nên quá quen thuộc với việc phát biểu, cô gật đầu không chút do dự: “Được ạ.”

Tô Ngôn lại lắc đầu, giọng điệu có chút hờ hững, cô ấy không có hứng thú lắm với việc đứng trước đám đông để bày tỏ quan điểm của mình. “Em không tham gia đâu, em không thích phát biểu.”

Tống Nhu vốn định khuyên vài câu, nhưng chợt nhớ lại những lời nhận xét của các giáo sư về Tô Ngôn. Cô ấy là người rất có chính kiến, tính cách lạnh lùng và kiên định, nên Tống Nhu cũng từ bỏ ý định thuyết phục, chỉ dặn dò Tống Ngọc Lan tối nay viết bài phát biểu.

“Cần phải thể hiện được phong thái của trường Thanh Hoa, sẽ có nhiều giáo viên từ các trường khác và cả lãnh đạo Sở Giáo dục tới dự. Viết xong thì mang đến cho cô để cô duyệt qua trước.”

Tống Ngọc Lan và Tô Ngôn quay lại lớp. Tiếng ồn trong lớp học đột nhiên im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người họ.

Tống Ngọc Lan đã miễn nhiễm với những ánh nhìn đó, cô bình tĩnh lấy cuốn sổ ra và bắt đầu viết nháp bài phát biểu.

Trong kiếp trước, Tống Ngọc Lan đã thực hiện hàng trăm bài phát biểu, hầu hết là song ngữ.

Nếu muốn thể hiện phong thái của trường Thanh Hoa thì một bài phát biểu song ngữ chắc chắn sẽ gây ấn tượng.

Khi Tô Ngôn nhìn thấy những gì Tống Ngọc Lan đang viết thì cô ấy cũng khá ngạc nhiên. Trước khi đến trường thì cô ấy đã biết rằng khoa toán năm nay có một sinh viên rất xuất sắc.

Không ngờ rằng Tống Ngọc Lan không chỉ giỏi toán mà tiếng anh cũng xuất sắc như vậy.

Khi Tống Nhu nhận được bài phát biểu trước khi tan học, cô ấy có chút ngạc nhiên. Sự ngạc nhiên đó biến thành sự kinh ngạc khi thấy bài phát biểu được viết bằng cả hai ngôn ngữ.

Sau khi đọc đi đọc lại bốn, năm lần, cô ấy không thể tìm ra bất kỳ chỗ nào không ổn. Thậm chí có vài từ ngữ mà ngay cả cô ấy cũng không thể viết được hay như vậy. Trước đây, Tống Nhu từng nghĩ khi so sánh Tô Ngôn với Tống Ngọc Lan thì chắc chắn là Tô Ngôn sẽ thắng, dù sao thì thiên tài cũng phân ra thành di truyền và sự nỗ lực sau này.

Nhưng giờ đây, cô ấy nhận ra mình đã hiểu sai về khái niệm thiên tài.

Loading...