Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:27:54
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Ngọc Lan cảm nhận được không khí yên lặng tốt đẹp giữa hai người. Cô biết để gặp cô ở đây thì Lục Trạch Dân đã phải cố gắng rất nhiều. Cô không muốn phá vỡ khoảnh khắc đẹp này, chỉ cần lặng yên nhìn nhau cũng đã đủ hạnh phúc.

Trong buổi huấn luyện trước đó, ánh mắt cô liên tục dõi theo bóng dáng của anh dưới lá cờ đỏ, không ít lần suýt bị huấn luyện viên bắt gặp. Giờ đây có cơ hội gặp riêng thì sao cô có thể không tranh thủ tận hưởng từng giây phút quý giá này để nhìn ngắm anh chứ.

Lục Trạch Dân nhìn sâu vào mắt cô, rồi nhẹ nhàng đưa tay lau giọt mồ hôi trên mũi cô: “Em còn chịu đựng được không?”

Tống Ngọc Lan mỉm cười, mắt cong thành hình trăng khuyết: “Anh đừng coi thường em, em mạnh mẽ lắm.”

Lục Trạch Dân mỉm cười, trong mắt là sự dịu dàng. Anh lấy từ túi áo một chiếc khăn tay đưa cho cô: “Lau mồ hôi đi.”

Tống Ngọc Lan nhận lấy chiếc khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mũi và trán. Hương thơm thanh khiết của nhựa thông từ chiếc khăn thấm vào khứu giác cô, làm cô cảm thấy được sự che chở và yêu thương. Cô ngẩng đầu nhìn Lục Trạch Dân, khẽ nói: “Cảm ơn anh.”

Lục Trạch Dân nhướng mày: “Cảm ơn anh vì điều gì?”

Nghe câu hỏi của anh, Tống Ngọc Lan bỗng nhiên đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu, xoay chiếc khăn trong tay. Cô khẽ thì thầm: “Cảm ơn anh đã cố gắng đến bên em.”

Lục Trạch Dân không nói ra, nhưng cô hiểu rằng anh đã dùng tất cả những chiến công của mình để được điều về đơn vị dã chiến ở Bắc Kinh, chỉ để có thể ở gần cô hơn.

Nếu không phải lúc này là giữa ban ngày thì Lục Trạch Dân đã muốn kéo cô vào vòng tay mình rồi ôm chặt lấy cô.

Tống Ngọc Lan khẽ ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy sự cảm động và vui sướng nhìn anh. Thời gian quân huấn vẫn còn dài, còn hơn hai mươi ngày để gặp nhau. Cô mỉm cười nói: “Chúng ta về thôi, mọi người đang chờ đấy”.

Lục Trạch Dân gật đầu, cùng cô quay trở lại sân tập và trở về vị trí dưới lá cờ đỏ, tiếp tục quan sát quá trình huấn luyện của các sinh viên.

Trong một góc khuất không ai nhìn thấy, ánh mắt của Lục Trạch Dân vẫn luôn dõi theo Tống Ngọc Lan, tràn đầy yêu thương và trìu mến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-172.html.]

Buổi huấn luyện buổi chiều diễn ra một cách vui vẻ và thoải mái, tiếng cười vang lên khắp sân tập.

Khi tiếng còi báo hiệu giải tán vang lên, nhiều sinh viên cảm thấy nhẹ nhõm, phần lớn đã bắt nhịp được với chế độ huấn luyện.

Nhà tắm của doanh trại được mở cửa miễn phí, nhưng có giới hạn thời gian. Những người vào trước có thể tắm nhanh, còn những người sau thường chỉ kịp xả nước một chút thì đã hết. Sau vài trường hợp đầu tiên gặp sự cố, mọi người đều nhanh chóng rút kinh nghiệm. Thậm chí Khương Nam và Tống Ngọc Lan còn vào chung một phòng tắm, giúp nhau kỳ lưng để tiết kiệm thời gian. Những sinh viên phía sau thấy hai người đi ra với bộ dáng sạch sẽ liền lập tức học theo.

Tống Ngọc Lan xoa bắp chân đang mỏi nhừ. Sau khi xuyên vào thế giới này, cô có phần lơ là trong việc rèn luyện thể chất. Trước đây, cô vốn dễ tăng cân, phải chăm chỉ tập gym để duy trì vóc dáng. Nhưng ở thế giới này, chỉ cần làm việc chăm chỉ một chút là vòng eo của cô sẽ thon lại ngay. Tuy nhiên vòng n.g.ự.c lớn khiến việc chạy trở nên khó khăn nên cô đã ngừng việc tập luyện. Mới chỉ là ngày huấn luyện đầu tiên mà bắp chân cô đã nhức mỏi đến mức gần như không thể đứng vững.

Có lẽ cô sẽ phải bắt đầu lại việc rèn luyện sau khi trở về trường.

Khương Nam lau khô tóc và đến tìm Tống Ngọc Lan: “Đi ăn thôi, chắc lúc này vẫn có thể đuổi kịp đám người cuối cùng”

Vì buổi chiều có nhiều người xếp hàng nên hai người quyết định đi tắm trước rồi mới đến nhà ăn.

Khi họ bước vào nhà ăn thì chỉ còn vài ba sinh viên lác đác ngồi ăn. Lục Trạch Dân và một vài huấn luyện viên khác đứng gần quầy thức ăn, vừa ăn vừa trao đổi chuyện gì đó. Nhìn thấy có người vào, Lục Trạch Dân lặng lẽ lấy khay thức ăn của mình và rời đi, ngồi xuống một bàn trống.

Khương Nam tinh nghịch nháy mắt với Tống Ngọc Lan, cố tình cầm khay thức ăn chọn vị trí đối diện Lục Trạch Dân, kéo Tống Ngọc Lan ngồi cùng để hai người có thể đối diện nhau.

Lục Trạch Dân liếc nhìn Khương Nam, tặng cô một ánh mắt cảm ơn.

Khương Nam cười rạng rỡ, như muốn nói: Không cần cảm ơn, đây là điều nên làm!

Tống Ngọc Lan nhìn hai người họ trao đổi ánh mắt, không khỏi lắc đầu cười thầm. Biết rằng Lục Trạch Dân sẽ ở lại Bắc Kinh lâu dài, nên nỗi nhớ nhung của cô không còn quá mãnh liệt nữa.

Nhưng cô cũng không muốn người khác phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người, ít nhất là trong thời gian huấn luyện. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến cô mà còn có thể làm tổn hại danh tiếng của Lục Trạch Dân. Tổng huấn luyện viên nghiêm khắc bị một sinh viên quyến rũ? Chỉ cần tưởng tượng việc này bị bàn tán thôi đã khiến cô thấy không thể chấp nhận nổi.

Sau bữa tối, Tống Ngọc Lan nhanh chóng kéo Khương Nam rời đi, không cho Lục Trạch Dân cơ hội nào để tiếp cận thêm.

Loading...