Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 174

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:27:58
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi thời gian nghỉ trưa kết thúc, Tống Ngọc Lan trở về phòng ký túc xá của mình.

Tô Ngôn thấy cô quay lại liền chào hỏi: “Cậu lại qua bên kia chơi với bạn thân à?”

Mọi người trong ký túc xá toán học đều biết Tống Ngọc Lan và Khương Nam là bạn thân.

Ngoài Tống Ngọc Lan và Dương Chiêu Đệ thì những cô gái còn lại trong lớp toán học đều chung một phòng ký túc xá. Dương Chiêu Đệ vốn chỉ quan tâm đến sách vở, chẳng bao giờ tham gia các cuộc trò chuyện trong phòng. Nhưng qua thời gian quân huấn, các thành viên trong phòng mới phát hiện ra Tống Ngọc Lan rất dễ gần, không hề kiêu kỳ như vẻ bề ngoài. Ngay cả Tô Ngôn cũng trở nên thân thiện với cô hơn.

Mỗi lần cô về từ phòng bên cạnh thì Tô Ngôn đều tìm cớ để trò chuyện.

Tống Ngọc Lan mỉm cười đáp: “Ừ.”

Một bạn học tóc ngắn liền vui vẻ báo tin: “Vừa nãy cậu không có mặt, bọn mình có tin vui cho cậu. Nghe nói ngày mai chúng ta được nghỉ hai ngày đó!”

Tống Ngọc Lan tỏ vẻ ngạc nhiên: “Thật sao?”

“Chắc chắn đấy! Tin đồn đã lan rộng giữa các sinh viên rồi” Cô bạn tóc ngắn tiếp tục phấn khích nói: “Mình nghe nói gần đây có một thị trấn rất nhộn nhịp, đầy đồ ăn ngon và trò chơi vui. Nếu mai thật sự được nghỉ thì chúng ta cùng nhau đi chơi nhé?”

Tô Ngôn lắc đầu: “Các cậu đi đi, mình muốn ở lại phòng nghỉ ngơi.”

Tống Ngọc Lan cũng cảm thấy mệt mỏi, cô nghĩ thầm rằng dù có đồ ăn hay trò gì hay ho thì cô đã thấy nhiều ở kiếp trước rồi, nên cũng muốn nghỉ ngơi.

Chiều hôm đó, sau khi huấn luyện kết thúc, huấn luyện viên thông báo tin tức về kỳ nghỉ, nhưng nhấn mạnh không được phép tự ý ra ngoài doanh trại, nếu muốn đi thì phải xin phép và sẽ có quy định thời gian cụ thể.

Ôn Tình, Lý Vũ và Tần Đa Nhạc đều đã xin phép để ra ngoài. Khương Nam thấy Tống Ngọc Lan không muốn đi, mà cô ấy cũng chẳng có hứng ra ngoài nên quyết định ở lại cùng bạn.

Khi Tô Ngôn từ nhà ăn về liền thông báo: “Tống Ngọc Lan, huấn luyện viên Hồ Ba gọi cậu tới văn phòng. Có lẽ là về việc tham gia đội hình tiêu biểu đấy.”

Tống Ngọc Lan uể oải đứng dậy, vừa mới được nghỉ ngơi, giờ lại bị gọi đi. Sau khi rửa mặt qua loa, cô liền nhét tóc vào trong mũ, mắt vẫn lờ đờ khi bước tới văn phòng huấn luyện viên.

Bước vào phòng, cánh cửa phía sau cô bất ngờ đóng sầm lại và khóa chặt. Tống Ngọc Lan lập tức tỉnh táo hẳn, quay lại nhìn thấy Lục Trạch Dân, cô bực bội nói: “Không phải huấn luyện viên Hồ Ba gọi mà là anh gọi đúng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-174.html.]

Lục Trạch Dân không đáp, chỉ bước tới trước, cúi người ôm chặt lấy cô. Động tác của anh nhẹ nhàng nhưng kiên định, như thể muốn hòa làm một với cô.

Tống Ngọc Lan bị bất ngờ bởi cái ôm đột ngột này nên chưa kịp phản ứng. Cô cố gắng thoát ra, nhưng Lục Trạch Dân ôm cô càng chặt hơn, khiến cô không thể cựa quậy.

Trong không gian nhỏ hẹp, hơi thở của cả hai người quấn quýt vào nhau, không khí trở nên ngột ngạt và căng thẳng. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ và hơi ấm từ lồng n.g.ự.c của anh. Điều này khiến tim cô đập nhanh hơn, mặt cô cũng đỏ bừng.

Dù bối rối, nhưng sự ấm áp từ vòng tay của Lục Trạch Dân lại mang đến cho cô một cảm giác an toàn kỳ lạ. Cô khẽ vòng tay qua eo anh, ngước lên hỏi nhỏ: “Anh làm sao thế?”

Lục Trạch Dân cúi đầu, hơi thở nóng rực phả lên tai cô, giọng anh trầm thấp: “Anh chỉ là nhớ em thôi.” Mùi hương tùng quen thuộc trên người anh khiến cô bất giác run nhẹ.

Suốt nửa tháng huấn luyện, Lục Trạch Dân chỉ có thể nhìn cô từ xa mà không thể vượt qua giới hạn, điều đó khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cái ôm kéo dài như bất tận, như thể thời gian đã ngừng trôi.

Bất chợt, một tiếng kêu “ục” vang lên, phá vỡ không khí mờ ám giữa hai người. Mặt Tống Ngọc Lan ửng đỏ, giờ đã là 10 giờ sáng, việc cô cảm thấy đói cũng là chuyện dễ hiểu mà.

Lục Trạch Dân buông cô ra, kéo cô ngồi xuống ghế cạnh bàn làm việc, rồi lấy từ dưới bàn ra một hộp cơm lớn.

Bên trong hộp đầy ắp những món ăn ngon: móng giò kho đậu nành thơm nức, thịt kho tàu hấp dẫn, cải thảo xào chua cay và dưa chuột xào giòn mát.

“Ăn đi.” Lục Trạch Dân đưa đũa cho Tống Ngọc Lan, ánh mắt anh đầy sự cưng chiều. Tống Ngọc Lan không ngần ngại, nhận lấy đũa và cười nói: “Tất cả đều là anh cố ý chuẩn bị cho em sao?”

“Ừ, là do anh tự nấu.” Ánh mắt Lục Trạch Dân lấp lánh niềm tự hào không giấu được, giọng anh mang theo chút kiêu hãnh.

Tống Ngọc Lan nhướng mày, gắp một miếng móng giò lên nếm thử.

Phải thừa nhận rằng tay nghề nấu ăn của Lục Trạch Dân thực sự xuất sắc. Món móng giò được hầm vừa vặn, thịt mềm mịn, thấm đẫm gia vị, tan chảy ngay khi chạm vào đầu lưỡi, khiến cô không thể ngừng khen ngợi: “Không ngờ anh còn biết nấu ăn, mà còn ngon như vậy nữa! Anh không ăn sao?”

“Em ăn đi, anh đã ăn sáng rồi.” Ánh mắt Lục Trạch Dân chứa đầy tình cảm.

Tống Ngọc Lan cúi đầu tập trung ăn cơm, trong đầu lại nghĩ về việc tổng giáo quan lại là bạn trai của mình, ngày thường nghĩ tới liền có chút ngọt ngào.

Tuy rằng quân đội có kỷ luật nghiêm ngặt nên bình thường Lục Trạch Dân sẽ không quấy rầy Tống Ngọc Lan, nhưng khi ánh mắt hai người đối diện nhau cũng đủ để cô có thêm động lực huấn luyện.

Loading...