Huấn luyện viên Hồ Ba thổi còi, hét lớn: “Nghe tiếng còi của tôi, chuẩn bị... chạy!”
Ngay khi còi vang lên, Tống Ngọc Lan, Tô Ngôn và Hạ Vũ cùng lao về phía trước. Cả ba người đang tranh giành vị trí làm gương mặt tiêu biểu. Huấn luyện viên Hồ Ba không biết phải chọn ai vì cả ba đều quá xuất sắc, nên quyết định tổ chức cuộc thi chạy: nam chạy 1000m, nữ chạy 800m. Ai về nhất sẽ được chọn làm gương mặt tiêu biểu.
Vòng đầu tiên, tốc độ của ba người không chênh lệch nhiều.
Tống Ngọc Lan hơi tụt lại phía sau một chút.
Đến vòng hai, Tô Ngôn bắt đầu có dấu hiệu đuối sức, hơi thở dần trở nên gấp gáp và không ổn định. Tống Ngọc Lan giữ nhịp thở đều đặn, từ từ vượt qua Tô Ngôn. Lúc này, Hạ Vũ đã bỏ xa hai cô gái nửa vòng.
“Chỉ còn hai vòng nữa, cố lên Tô Ngôn!”
“Tống Ngọc Lan cố lên!”
Cả sân vận động vang lên tiếng cổ vũ, khuyến khích hai cô gái. Riêng Hạ Vũ, vì là nam nên mọi người nghĩ rằng anh ấy có lợi thế về thể lực, nên chỉ có vài người bạn thân hô hào cổ vũ cho anh ấy.
Hạ Vũ càng chạy càng thấy mất tinh thần. Anh ấy không ngờ Tống Ngọc Lan lại dần đuổi kịp mình.
Tống Ngọc Lan duy trì nhịp chạy ổn định, hơi thở đều đặn. Đến khi hoàn thành thì cô đã vượt qua Tô Ngôn một vòng và vượt qua Hạ Vũ nửa vòng.
Tô Ngôn chạy xong thì Hạ Vũ còn một vòng nữa.
Không nghi ngờ gì nữa, suất gương mặt tiêu biểu thuộc về Tống Ngọc Lan. Trong buổi duyệt quân sự, cô sẽ được chọn làm người cầm biển lớp 1 và với bước đi chuẩn mực, dùng bước đi nghiêm tiêu chuẩn nhìn về phía Lục Trạch Dân ở trung tâm khán đài.
Ánh mắt hai người chạm nhau rồi nhanh chóng rời đi.
Qua đợt huấn luyện quân sự, tất cả các bạn cùng lớp với Tống Ngọc Lan đều nhận ra rằng ngoài thành tích học tập xuất sắc và năng lực mạnh mẽ thì cô còn rất thân thiện. Nhan sắc nổi bật của cô hóa ra lại là điều ít người nhắc đến nhất.
Trên chuyến xe buýt trở về trường, Tống Ngọc Lan và Tô Ngôn ngồi cùng nhau. Không thấy bóng dáng Lục Trạch Dân đâu, ngoại trừ lúc duyệt quân sự thì cả ngày hôm nay cô đều không gặp anh.
Khi xe về đến sân trường, cô giáo Tống Nhu đứng ở cửa xe, thông báo tin vui cho mọi người: “Bắt đầu từ chiều nay, trường sẽ cho các em nghỉ lễ Quốc Khánh 7 ngày, đến sáng ngày thứ 8 chúng ta sẽ chính thức học lại!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-175.html.]
Những tiếng reo hò vui mừng liên tiếp vang lên khắp nơi.
Tống Ngọc Lan xuống xe cùng Khương Nam, hai người cùng nhau về ký túc xá. Ôn Tình và Lý Vũ đã thu dọn hành lý, nhà hai người ở cùng một khu nên sẽ cùng nhau trở về nhà.
Tần Đa Nhạc rủ Dương Chiêu Đệ về nhà mình chơi, nhưng Dương Chiêu Đệ lắc đầu: “Mình ở lại trường học cho tiện. Cậu gửi lời hỏi thăm tới thầy Tần và sư mẫu giúp mình nhé, mình không đến nhà cậu đâu.”
Thấy vậy, Tần Đa Nhạc cũng không nài nỉ thêm, chỉ tạm biệt Tống Ngọc Lan và Khương Nam rồi rời đi.
Biết Khương Nam không về quê, Tống Ngọc Lan liền rủ cô ấy cùng về tứ hợp viện ở Thập Sát Hải với mình.
Hai người về đến nơi, Tống Ngọc Lan háo hức muốn xem việc sửa chữa tứ hợp viện đã xong chưa.
Tới đầu hẻm, họ đã thấy bà nội Tống tinh thần phấn chấn, đứng ở cửa chỉ huy Thẩm Lượng dỡ đồ đạc. Cánh cửa đỏ và bức tường đỏ xung quanh đã được làm mới hoàn toàn.
Thấy Tống Ngọc Lan và Khương Nam về, bà nội Tống cười tươi hơn hẳn: “Bà đoán là các cháu huấn luyện quân sự xong chắc về ngay, nên bà liền đi mua vài cái chăn mới, lại dọn dẹp tứ hợp viện đợi các cháu về đấy.”
Thẩm Lượng thấy Tống Ngọc Lan về, liền dẫn cô đi kiểm tra toàn bộ ngôi nhà: “Ngói tôi dùng là loại ngói xanh, đảm bảo dùng được mấy chục năm mà không có vấn đề gì!”
Mọi thứ đã được sửa chữa hoàn hảo, bức tường bên cạnh hồ nước bị mốc, Thẩm Lượng đã đập bỏ và xây lại.
Từng chi tiết nhỏ đều cho thấy Thẩm Lượng làm việc rất cẩn thận và tận tâm. Điều khiến Tống Ngọc Lan hài lòng nhất chính là nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh giờ đã có hệ thống xả tự động, bồn cầu hiện đại và còn lắp đặt cả máy giặt với chức năng phân loại đồ khô và ướt riêng biệt.
Sau khi kiểm tra xong, Tống Ngọc Lan lấy ra 3.000 đồng từ trong túi đưa cho Thẩm Lượng để cảm ơn.
Thẩm Lượng nhất quyết không nhận: “Thật lòng mà nói thì tôi nhận công việc này không phải để kiếm lời, mà là để cảm ơn sự giúp đỡ của cô đối với anh rể tôi.”
Tống Ngọc Lan vẫn cố nhét tiền vào tay anh ta, Thẩm Lượng đã trả hết tiền mua đồ nội thất, số tiền 2 vạn cô đưa ban đầu chắc chắn đã tiêu hết sạch. Hơn nữa, cô và giám đốc Uông cũng chỉ là hợp tác cùng có lợi, chứ ông ấy cũng không nợ cô điều gì cả.
Thấy Tống Ngọc Lan kiên quyết, Thẩm Lượng mới nhận số tiền và cam đoan sẽ bảo hành sửa chữa trong vòng 5 năm, nếu có bất kỳ vấn đề gì thì sẽ sửa miễn phí.
Tống Ngọc Lan hẹn sẽ mời anh ta và giám đốc Uông đến nhà ăn cơm.