Tống Ngọc Lan dự định mở một quán nước lạnh. Ở thời sau loại quán này có ở khắp nơi, chỉ cần mặt bằng khoảng 10-20 mét vuông là có thể kinh doanh.
Nhưng giám đốc Uông lại chỉ hiểu được một nửa ý của cô. Những cửa hàng ông tìm đều nằm trên con phố sầm uất nhộn nhịp, nhưng một tiệm rộng 120 mét vuông hoàn toàn không phù hợp với hình dung của cô về một tiệm nước nhỏ.
Cửa hàng còn lại còn đáng ngạc nhiên hơn, với diện tích lên tới 180 mét vuông, thậm chí còn có thêm một gác lửng.
Giám đốc Uông nhìn sắc mặt của Tống Ngọc Lan, thận trọng hỏi: “Tống tiểu thư, cô không hài lòng à?” Ông vội giải thích, sợ rằng mình tìm cửa hàng quá nhỏ: “Hai cửa hàng này là những chỗ lớn nhất mà khách hàng của ngân hàng tôi đang có. Nếu muốn lớn hơn thì không còn đâu.”
Tống Ngọc Lan định nói không phải, nhưng nghĩ lại thì người ta đã mất cả tháng tìm cửa hàng cho mình, chẳng lẽ mình lại nói chỉ cần một chỗ nhỏ tầm hai chục mét vuông, như vậy có lẽ không hay lắm.
Cô đứng trước cửa hàng, nhìn sang hai bên, bên trái là một quán ăn, bên phải cũng là một quán ăn.
Rõ ràng trước đây tiệm này cũng là một quán ăn.
Cô vốn chỉ định mở một tiệm nước nhỏ, nhưng quán lớn thế này cũng có thể biến thành một quán nước cao cấp, thêm vào đó là bán bánh mì và bánh ngọt cũng không phải là không được.
Nhưng ở kiếp trước, Tống Ngọc Lan chỉ biết quản lý và kinh doanh, còn làm bánh mì và bánh ngọt thì hoàn toàn không biết. Kế hoạch mở quán giải khát của cô cũng chỉ đơn giản dựa trên những trải nghiệm uống trà sữa ở kiếp trước, những thứ mà chỉ cần pha chế vài bước là có thể bán rồi.
Ngọc Lan chưa đưa ra quyết định ngay, chỉ nói với giám đốc Uông: “Tôi cần thêm thời gian để suy nghĩ.” Cô muốn ông ấy cho mình thêm thời gian cân nhắc.
Nếu muốn mở một cửa hàng lớn thì cô phải tìm đối tác, người biết làm bánh ngọt và có tay nghề. Trong kiếp trước cô từng quen một người như vậy, nhưng liệu người đó có tồn tại ở thế giới này không?
Chỉ cần tìm được người đó thì Tống Ngọc Lan sẵn sàng thuê cả cửa hàng 180m².
Sau khi ăn bữa trưa do bà nội nấu xong, Tống Ngọc Lan đeo balo lên rồi đi ra ngoài một mình.
Cô tìm đến nơi mà kiếp trước cô đã từng làm việc, nhưng hiện tại nơi này hoàn toàn khác, không có những tòa nhà cao tầng mà cô từng biết.
Nếu cô nhớ không nhầm, người đó lúc này có lẽ mới ngoài hai mươi tuổi và vừa mới ly hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-177.html.]
Tống Ngọc Lan cố gắng lục lại hình ảnh của người ấy trong trí nhớ của mình, nhưng mọi thứ vẫn khá mơ hồ. Cô chỉ biết người đó sống ở khu vực gần đây nhưng không thể nhớ chính xác địa chỉ.
Ngọc Lan lang thang qua những con đường vừa quen thuộc vừa xa lạ suốt cả buổi chiều. Khi màn đêm buông xuống, cảm giác đói bắt đầu xuất hiện, dạ dày cô réo lên từng hồi. Cô đành dừng chân, ngồi xuống một bậc thềm bên cạnh một bồn hoa.
Bỗng một nỗi buồn khó tả dâng lên trong lòng Ngọc Lan, khiến sống mũi cô cay xè, mắt ướt đẫm.
Cô không hiểu tại sao mình lại cảm thấy mâu thuẫn đến vậy. Một mặt, cô khát khao tìm lại người đó. Nhưng mặt khác, cô lại sợ hãi khi nghĩ đến việc có thể sẽ gặp lại. Nếu người đó xuất hiện thì liệu điều đó có đồng nghĩa rằng “bản thân” cô cũng tồn tại ở thế giới này?
Sau bảy, tám tiếng tìm kiếm trong vô vọng, Ngọc Lan vẫn không thấy bóng dáng của người ấy. Cô cảm thấy chút thất vọng và cay đắng trong lòng.
Sau một đêm trằn trọc không ngủ, Ngọc Lan quyết định: cô nhất định phải tìm ra người đó!
Lần này, cô không còn m.ô.n.g lung nữa. Cô mang theo giấy bút, đánh dấu những nơi đã tìm kiếm.
Khi mặt trời từ từ lên cao, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi thơm nồng nàn của hoa quế. Mùi hương ấy như dòng suối mát lạnh len lỏi vào lòng Tống Ngọc Lan, khiến cô cảm thấy một sự thoải mái và thân thuộc kỳ lạ.
Đúng lúc đó, từ phía ngã rẽ có một người phụ nữ mặc chiếc áo xám xanh, khuôn mặt phờ phạc, dắt theo một bé gái đáng yêu tiến lại gần Tống Ngọc Lan.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua thì mắt Ngọc Lan đã ướt đẫm. Nước mắt cô tuôn rơi như một dòng suối không thể ngăn lại.
Người phụ nữ trông thấy cảnh tượng đó, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Người phụ nữ do dự một chút, rồi cuối cùng cũng lấy từ túi áo ra một chiếc khăn tay trắng tinh, mềm mại, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Tống Ngọc Lan, dịu dàng hỏi: “Cô gái, sao cô lại khóc? Có phải cô gặp chuyện gì buồn hay gặp khó khăn gì không?”
Tống Ngọc Lan run rẩy đưa tay đón lấy chiếc khăn tay ấm áp, cảm nhận được sự quan tâm và thiện chí từ người phụ nữ. Cô cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng, giọng nói nghẹn ngào: “Cảm ơn cô... tôi không sao... chỉ là nhìn cô trông giống một người họ hàng xa của tôi, khiến tôi bất chợt nhớ lại một số chuyện cũ...” Nói xong, Tống Ngọc Lan liền cúi đầu xuống, dùng khăn tay lau những giọt nước mắt đang đọng trên khóe mắt.
Người phụ nữ thấy Tống Ngọc Lan có vẻ thật lòng, không phải giả vờ, liền nhẹ nhàng vỗ vai cô nói: “Người thân đó chắc là rất quan trọng với cô, đúng không?”
Tống Ngọc Lan nghẹn ngào đáp: “Vâng, rất quan trọng... rất quan trọng...”