Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 178

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:28:31
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ở kiếp trước, người bạn duy nhất mà Tống Ngọc Lan có chính là Phan Phương.

Sau khi ly hôn, Phan Phương một mình nuôi con, bươn chải nhiều năm giữa cuộc sống khắc nghiệt rồi mới dần ổn định, mở một tiệm bánh ngọt nhỏ. Sau này, Phan Phương cũng kiếm được chút tiền, nhưng gia đình chồng cũ không ngừng quấy rối, đòi giành lại quyền nuôi con.

Đứa con chính là mạng sống của Phan Phương. Cô ấy đã phải bán hết tiền bạc và cửa tiệm để giữ lại đứa bé. Sau đó, Phan Phương quyết định rời xa chồng cũ, chia tay Tống Ngọc Lan rồi đi về phương nam.

Những chuyện sau này, Tống Ngọc Lan không kịp biết nữa thì cô đã xuyên không vào cuốn sách này.

Giờ đây, gặp lại Phan Phương, nhưng là phiên bản trẻ hơn mười năm, đứa bé mà Phan Phương dẫn theo dường như mới chỉ khoảng ba tuổi.

“Người thân của tôi đã biến mất rồi, tôi rất nhớ cô ấy. Cô có thể cho toi làm quen với cô được không?” Tống Ngọc Lan lau khô nước mắt, mắt đỏ hoe như một con thỏ nhỏ, nhìn Phan Phương.

Phan Phương chỉ về phía con hẻm phía trước: “Tôi thuê một căn nhà ở đó, nếu không phiền thì mời cô vào uống ly nước.”

Tống Ngọc Lan chào hỏi cô bé: “Bé con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Noãn Noãn, con nói là con đã hơn hai tuổi đi nào.” Phan Phương cúi xuống bế con gái lên: “Bé còn hơi nhút nhát, chưa biết nói nhiều đâu, cô đừng để bụng.”

“Không sao đâu, tên bé là Noãn Noãn phải không? Đáng yêu quá.” Tống Ngọc Lan cười dịu dàng với Noãn Noãn.

Trẻ con vốn dễ bị thu hút bởi những thứ đẹp đẽ, Noãn Noãn cũng không ngoại lệ, mắt cô bé sáng ngời nhìn Tống Ngọc Lan, sau đó bất ngờ giơ hai tay về phía cô. Điều này khiến Phan Phương ngạc nhiên đến mức mắt đỏ hoe, nước mắt rưng rưng. Suốt mấy tháng qua đứa bé đã bị gia đình chồng cũ hành hạ đến mức không còn muốn nói chuyện hay cười đùa.

Tống Ngọc Lan cũng rất ngạc nhiên. Cô nhớ khi gặp Noãn Noãn ở kiếp trước thì cô bé đã 15 tuổi nhưng vẫn đang học tiểu học và mắc chứng tự kỷ. Lúc đó trường học khuyên Phan Phương đưa Noãn Noãn vào trường chuyên biệt, nhưng Phan Phương kiên quyết từ chối, luôn khẳng định rằng con mình chỉ là ít nói, chứ không có bệnh. Mãi đến khi có kết luận từ bác sĩ thì Phan Phương mới đành phải chấp nhận sự thật, sau những rắc rối không ngừng từ gia đình chồng cũ thì cô ấy đã đi tới phương Nam.

Nhưng giờ đây nhìn Noãn Noãn đang cười rạng rỡ trong tay mình, Tống Ngọc Lan biết rằng chứng tự kỷ của cô bé có lẽ không phải là bẩm sinh.

Tống Ngọc Lan được Phan Phương cho phép, liền bế Noãn Noãn lên và mỉm cười với cô bé. Noãn Noãn bật cười khanh khách, tiếng cười giòn tan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-178.html.]

Phan Phương cuối cùng không thể kìm nén được cảm xúc mà bật khóc, nhưng Noãn Noãn vẫn không rời mắt khỏi Tống Ngọc Lan.

Thái độ của Phan Phương đã trở nên gần gũi hơn nhiều. Cô ấy mời Tống Ngọc Lan vào nhà trò chuyện.

Hiểu rõ tính cách của Phan Phương, Tống Ngọc Lan chỉ cần vài lời đã khiến cô ấy mở lòng, chia sẻ những khó khăn đang phải đối mặt.

Cuối cùng, cả hai cùng ôm nhau khóc.

Dường như Noãn Noãn rất thích Tống Ngọc Lan, bé cứ rúc vào lòng cô mà ngủ ngon lành. Vì vậy, khi Tống Ngọc Lan đề nghị hợp tác làm ăn với Phan Phương thì Phan Phương chỉ hơi ngập ngừng rồi đồng ý ngay.

“Cô không sợ tôi là kẻ lừa đảo sao?”

“Việc chúng ta gặp nhau chắc chắn là do ông trời sắp đặt để cứu tôi. Tôi chẳng còn gì trong tay cả, có gì mà để cô lừa chứ?”

Hiện giờ Phan Phương dẫn theo con nhỏ, đi đâu xin việc cũng bị từ chối vì có con đi kèm. Cô ấy chỉ còn lại vài chục đồng, gia đình cũng đã cắt đứt quan hệ với cô ấy. Đến bước đường cùng như vậy, sự xuất hiện của Tống Ngọc Lan chẳng khác nào vị cứu tinh của cô ấy.

Tống Ngọc Lan không đáp lời, thực ra kiếp trước Phan Phương cũng đã vượt qua giai đoạn khó khăn này mà không có cô giúp đỡ.

Tống Ngọc Lan quyết định thuê lại cửa hàng 180 mét vuông có gác lửng. Gác lửng tuy không lớn, nhưng cô có thể để lại một phòng làm kho và hai phòng khác cho Phan Phương và con của co ấy ở tạm.

Vì chủ nhà là khách hàng của ngân hàng, lại nhờ giám đốc Uông làm trung gian nên Tống Ngọc Lan thuê được cửa hàng với giá rất rẻ, chỉ 9.000 đồng một năm.

Một cửa hàng lớn ở con phố sầm uất có giá thuê như vậy đúng là quá rẻ.

Tống Ngọc Lan lập tức thuê liền ba năm. Nếu có tiền thì cô đã mua luôn cả cửa hàng rồi, nhưng hiện tại cô không đủ tài chính. Số tiền thưởng từ sở giáo dục tỉnh gần như đã dồn hết vào cửa hàng này.

Dù Lục Trạch Dân đã giao sổ tiết kiệm của anh cho cô, nhưng Tống Ngọc Lan chỉ xem việc mua nhà là khoản đầu tư hợp lý. Nếu sau này cả hai tiến tới với nhau thì không cần phân biệt ai là chủ. Còn nếu không thì cô tin rằng giá trị của căn nhà sẽ vẫn tăng lên.

Loading...